Hệ thống thông báo ba tin liên tiếp khiến năm người Tiêu Mộ Vũ không kịp trở tay, nghe xong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng không thể không nói, ba thông tin này cung cấp lượng thông tin khổng lồ hơn nữa vô cùng quan trọng, dường như chứng minh suy đoán to gan của Tô Cẩn là sự thật. Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn sau đó nhanh chóng mở giao diện điều khiển nhìn nhiệm vụ của bản thân. Cột Bí mật của thôn Vô Hối lại có thêm một dòng, Bí mật 6 của thôn Vô Hối: Bí mật của Kiền bà bà. Phía sau còn có một ghi chú, thành công kích hoạt vượt ải phó bản số 008 hoàn hảo, đồng thời có được một gợi ý quan trọng của hệ thống. Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ trầm lại, lên tiếng: "Chẳng trách hệ thống lại đột nhiên thông báo, nguyên nhân là vì phần thưởng nhiệm vụ ẩn, cho nên mới thông báo nhắc nhở chúng ta, giúp chúng ta chứng minh suy đoán thêm một bước." Thông thường một vài thứ quan trọng, nếu chỉ dựa vào suy đoán hệ thống sẽ không đưa ra bất kì phản ứng nào, dù sao người chơi có thể nhẹ nhàng biết được suy đoán của bản thân là đúng hay sai qua câu trả lời của hệ thống, lần này xác thực là một lời nhắc nhở. Bốn người nghe xong đồng loạt gật đầu, Tả Điềm Điềm nhìn người bên cạnh, ánh mắt không thả lỏng, "Vậy chẳng phải lúc này chúng ta rất lúng túng sao? Bảy tổ đội chia ra ba phương pháp vượt ải, rõ ràng chúng ta là bị động nhất, rất dễ trở thành đối tượng nhắm tới của hai tổ đội cùng chung lợi ích. Hơn nữa căn cứ theo sự thăm dò tối nay của Uyển Cần, tôi cảm thấy chưa chắc họ đã có ý tốt với chúng ta, ít nhất là không có khả năng giúp chúng ta." "Dựa theo suy đoán, chắc chắn Uyển Cần, người đàn ông đeo kính, và tổ đội nhiều nữ như chúng ta là một phe, rất có khả năng đã kết đồng minh. Rõ ràng biểu hiện của tổ đội người đàn ông sử dụng dây leo màu đen cùng tổ đội ba người tối nay là cùng một phe. Hơn nữa hai tổ đội này đều không có thành viên bị chết vào tối thực hiện nhiệm vụ trốn tìm, còn về phương pháp hoàn thành nhiệm vụ trốn tìm giống nhau hay khác nhau thì lúc này cũng không quan trọng nữa. Một ngoại lệ chính là Cố Diệp, tổ đội Cố Diệp chỉ hi vọng hoàn thành nhiệm vụ vượt ải cuối cùng, liệu có thể tranh thủ họ không?" Người lên tiếng là Trần Khải Kiệt, sau khi biết rõ tình hình trước mặt rất bất lợi với bọn họ, anh liền nghĩ tới Cố Diệp. Cho dù thế nào, nếu có thêm một đồng minh, cục diện lúc này sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa anh lo lắng nếu không thể tranh thủ từ chỗ Cố Diệp, vậy không chừng Cố Diệp sẽ ngả về một phe nào đó, tới lúc đó năm người thực sự phải đơn độc chiến đấu. Những lời Trần Khải Kiệt nói ra, mọi người đã nghĩ tới, nhưng... Sau một phen trầm ngâm, Thẩm Thanh Thu lạnh lùng lên tiếng, "Mọi người có từng nghĩ, từ một phương diện nào đó, trong bảy tổ đội này, chúng ta đã được xác định là đặc biệt chưa? Không chỉ là nhiệm vụ, mà từ đầu tới cuối, chỉ có tổ đội chúng ta chưa có người thiệt mạng." Thẩm Thanh Thu nói ra những lời này khiến mọi người lập tức ngẩn ra, rất lâu sau Tô Cẩn mới khó khăn nói: "Đội phó, ý chị là..." Tiêu Mộ Vũ nghe xong tiếp lời: "Tổ đội tối nay mang đồng đội của họ về, chính là vì không muốn thi thể đồng đội bị đứa bé kia làm tổn hại, thi thể đó có tác dụng. Chúng ta cũng từng nhắc tới chuyện Kiền bà bà có thể giúp đứa bé gái đã chết quay lại, như thế liệu có phải có nghĩa là, cũng có thể giúp người chơi đã chết quay lại hay không?" Tô Cẩn nghe xong không nhịn được nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Vậy liệu có phải tất cả tổ đội mất đi thành viên, đều lựa chọn như vậy?" Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, không nói gì. Một lúc sau, Trần Khải Kiệt nhỏ tiếng nói: "Vậy nhiệm vụ ngày mai của chúng ta phải hoàn thành thế nào? Đột nhiên tìm chúng ta đòi tay chân, nơi nào có tay chân chứ?" Lần này không ai lên tiếng nữa, nhưng mọi người đều không ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Lúc này Thẩm Thanh Thu đang nằm nghiêng, vết thương trên vai trái không cho phép cô ấy nằm ngửa, thông tin tối nay quá nhiều, cô ấy cũng không muốn ngủ, đang sắp xếp một vài thứ trong đầu. Đúng lúc Thẩm Thanh Thu chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, một cánh tay đột nhiên đưa tới, sau đó hai mắt Thẩm Thanh Thu cảm nhận được hơi ấm, là Tiêu Mộ Vũ. Thẩm Thanh Thu vốn muốn quay đầu, nhưng Tiêu Mộ Vũ ở sau lưng cô ấy, quay đầu với tư thế này cũng không thể nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ. Khi khóe môi Thẩm Thanh Thu cong lên muốn nói chuyện, người sau lưng khẽ dính lại, sau đó phủ chăn lên người cô ấy, âm thanh của Tiêu Mộ Vũ khẽ khàng vang lên, nói: "Không còn sớm nữa, ngày mai lại là một ngày quan trọng, ngủ sớm đi." Lời này nói với mọi người, cũng là nói với Thẩm Thanh Thu. Trong lòng Thẩm Thanh Thu hiểu ý, cô ấy cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay giữ lấy tay trái Tiêu Mộ Vũ nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt đi ngủ. Vào thời điểm nguy hiểm, trên người Thẩm Thanh Thu luôn tràn đầy nhuệ khí, không nhìn ra đã bị thương, nhưng Tiêu Mộ Vũ biết rõ gánh nặng cơ thể Thẩm Thanh Thu phải gánh vác nặng nhường nào. Lúc này Thẩm Thanh Thu mới nhắm mắt, Tiêu Mộ Vũ đã nghe được hơi thở của cô ấy, có chút trầm có chút nặng, đã ngủ sâu. Ngón tay khẽ khàng di chuyển, Tiêu Mộ Vũ rút tay ra, sau đó cẩn thận ôm lấy Thẩm Thanh Thu, cũng nhắm mắt đi ngủ. Ngày thứ ba, sắp tới gần. Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ bừng tỉnh, khi mở mắt ra ngoài trời mới lộ ánh ban mai, trong phòng vẫn rất tối tăm. Tô Cẩn ở bên trái vẫn đang ngủ, Thẩm Thanh Thu ở bên phải cũng ngủ rất sâu. Thẩm Thanh Thu che chăn nửa mặt, ấn đường khó chịu, Tiêu Mộ Vũ vốn sợ hãi tới nỗi đổ mồ hôi đầy trán, trái tim không ngừng run rẩy, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, biểu cảm không khống chế được dịu lại. Tiêu Mộ Vũ đưa tay khẽ kéo chăn khỏi mặt Thẩm Thanh Thu, trong ánh sáng tối tăm, Thẩm Thanh Thu không những nhíu mày, môi còn chu ra. Rõ ràng là không thoải mái, nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp quá mức của cô ấy, lọt vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ lại là đáng yêu không tả nổi. Khóe môi vô thức cong lên, Tiêu Mộ Vũ không phát hiện bản thân nhìn Thẩm Thanh Thu rồi cong môi cười, trái tim không kiềm chế được nhích gần ngắm nhìn rất lâu. Tuy lúc này con đường phía trước vẫn tối tăm, sống chết khó lường, nhưng tỉnh dậy nhìn thấy Thẩm Thanh Thu bên cạnh, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Ngắm một lúc, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân có chút quá đáng, sờ lên mặt mình rồi cẩn thận xuống giường, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài. Tiêu Mộ Vũ vừa tỉnh lại, trong lòng vẫn ghi nhớ một chuyện, bắt đầu từ tối qua tới trong mơ vẫn quẩn quanh trong lòng. Khi cô mở cửa lớn, sau lưng truyền tới một âm thanh nhỏ bé, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn, là Tô Cẩn. "Cô cũng dậy rồi à?" Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên. Tô Cẩn bối rối gãi đầu, "Vâng, đội trưởng Tiêu tỉnh tôi cũng tỉnh, thấy chị ra ngoài một mình, nên tôi cũng theo ra." Tiêu Mộ Vũ nghe xong, con ngươi mất tự nhiên trong một khoảnh khắc, sau đó nhìn ra bên ngoài. "Đội trưởng Tiêu, chị đang nghĩ tới chuyện gì à?" Nói xong ánh mắt Tô Cẩn cũng đã nhìn thấy một mớ hỗn độn trên thi thể. Nghiêm túc mà nói đã là một đống xương cốt, đầu người biến mất lại quay lại tối qua đã gặm nhấm thi thể chỉ còn lại xương cốt, vải trắng phủ thi thể đã nhuộm thành màu đỏ, ghê rợn không nỡ nhìn thẳng, giống như lò giết mổ, mùi máu tanh rất lâu không tản đi. "Tô Cẩn, cô có phát hiện không, ở đó không chỉ có bốn thi thể." Nói xong Tiêu Mộ Vũ cất bước đi tới, cô che mũi, tỉ mỉ quan sát, tuy khuyết thiếu rất nhiều bộ phận, ngay cả đầu cũng bị gặm không còn nguyên vẹn, nhưng xác thực là sáu thi thể. "Đây... thực sự là sáu thi thể, nhưng tối qua chỉ còn bốn, lẽ nào sau đó còn có người chơi mới thiệt mạng? Hay là dân thôn?" "Không khó dự đoán, nếu không chuyện tối qua làm mất hai thi thể căn bản không giấu được. Rốt cuộc có phải người chơi hay không, đợi lát nữa sẽ rõ." Nói xong Tiêu Mộ Vũ đi mấy bước đến ngồi xổm trên đất. Nơi này cách thi thể không xa, máu trên mặt đất uốn lượn tập hợp, dừng ở vị trí đứng của Tiêu Mộ Vũ. Tô Cẩn cũng ngồi xổm xuống nhìn mảng máu này, nhỏ tiếng nói: "Máu này có vấn đề gì sao?" Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn khắp nơi muốn tìm công cụ, sau đó trước mặt xuất hiện một con dao găm. Tiêu Mộ vũ ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Thu buộc tóc đuôi ngựa, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh, nhưng trong con ngươi trào ra một tia sáng, nhận lấy dao găm nói: "Sao đã dậy rồi?" Thẩm Thanh Thu cười hi hi nhích gần, "Không có em chị không ngủ được, nên dậy thôi." Tô Cẩn hắng giọng một tiếng, mới sáng sớm không nên ngược đãi người độc thân như thế. Tiêu Mộ Vũ lấy dao găm đào đất phía dưới vết máu, máu thấm vào đất, vừa dính vừa tanh. "Vết máu này chảy có chút kì lạ, địa hình này không phải trái cao phải thấp, nhưng một lượng máu lớn lại chảy về bên phải, rất kì quái." Thẩm Thanh Thu nói xong, Tiêu Mộ Vũ đã cầm dao găm xoẹt một đường về bên phải, đất bị đào lên rất sạch sẽ, nhưng bên dưới lại có vết máu quanh co. Động tác tay Tiêu Mộ Vũ nhanh hơn, cẩn thận đào dọc về phía bên phải dọc theo vết máu, bên dưới vẫn có vết máu. "Máu này tiếp tục chảy chảy ngầm về bên phải." Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục động tác, chỉ cầm dao găm ngắm phương hướng, "Hai người nói xem, đích đến của máu này là nơi nào?" Thẩm Thanh Thu nhìn phương hướng Tiêu Mộ Vũ chỉ, là hướng về phía cây táo, nghiêm túc mà nói có lẽ là hai cây táo. Nhưng hai cây táo này một to một nhỏ, cành lá cây táo ở gần căn nhà của bọn họ sum suê, thân cây to bằng một người ôm. Lúc bọn họ đang nói chuyện, tiếng mở cổng từ những dãy nhà phía sau lần lượt truyền tới, sau đó người đàn ông đeo kính ở cùng dãy với nhóm Tiêu Mộ Vũ cũng mở cổng. Chân Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ lấp đất lại, Tô Cẩn quay người loạng choạng mấy bước giẫm phải một mảng máu. Tô Cẩn vội vàng nhảy mấy bước, sau khi nhảy ra liền hung hăng chà lên đất, cứ như thế dấu vết đất bị đào chỉ còn lại dấu chân. Thẩm Thanh Thu lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tô Cẩn. Rất nhanh sau đó người chơi đều thức dậy, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm thu dọn xong, đun nước sôi, sau đó mới ra ngoài tập hợp. Tất cả người chơi quan sát thi thể, biểu cảm rất khó coi. "Thứ quỷ quái này, thực sự quá tàn nhẫn." Người đàn ông xúc tua chạy ra đầu tiên, gã ngồi xổm xuống quan sát bộ xương với khuôn mặt không còn nguyên vẹn, mặt mày phẫn nộ, trong mắt đã sưng huyết. Mấy người Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ quan sát số lượng người chơi, tối qua sau khi chết sáu người, số lượng thành viên của mấy tổ đội không thay đổi, cũng có thể nói là trong sáu thi thể này, có hai thi thể là dân thôn bù vào. Lần này dân thôn cũng không tới nhìn, chỉ cử người khiêng thi thể đi xử lí, không ai nhắc tới việc trong thôn có người tử vong. Còn về xử lí thế nào, thực ra ai cũng biết rõ.
"Tối qua sau khi quay về, các cô có gặp chuyện gì không?" Uyển Cần đi tới hỏi Tiêu Mộ Vũ. Cố Diệp đứng gần đó nghe được tiếng cũng quay qua nhìn. Vấn đề này không cần thiết phải che giấu, Tiêu Mộ Vũ thành thật nói: "Đầu người lại quay lại, còn kéo theo một bộ xương treo lơ lửng trên cột nhà chúng tôi." Biểu cảm Uyển Cần thoáng biến đổi, "Chuyện này... sao lại độc ác với các cô vậy chứ?" Uyển Cần tưởng rằng một chiếc đầu người đột nhiên xô cửa vào nhà đã đủ dọa người, không ngờ bên phía Tiêu Mộ Vũ còn kích thích như vậy. "Ừm, chỗ chúng tôi rất hung dữ, quỷ cũng sợ." Nói xong Tiêu Mộ Vũ liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái. Thẩm Thanh Thu ở một bên bĩu môi, trợn trắng mắt với Tiêu Mộ Vũ. "Các cô cũng tiếp nhận yêu cầu của đầu người rồi à?" Sắc mặt Uyển Cần tái đi, nói. "Ừm." Tiêu Mộ Vũ nói xong, sắc mặt cũng trầm lại, dường như rất đau đầu. "Tối qua hỗn loạn như thế, hoàn toàn không tìm ra manh mối, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy." Nói xong Uyển Cần thở dài một hơi, quay người quan sát xung quanh A Sinh không nói không rằng chỉ huy người trong thôn xử lí vết máu, lấp một lớp cát lên trên vết máu. Tiêu Mộ Vũ đi tới, hỏi han: "Hai cây táo trong thôn các cậu tươi tốt phết nhỉ, đặc biệt là cây bên trái." A Sinh nhìn một cái, không tập trung nói: "Ừm, rất tươi tốt, đó là cây táo Lưu a bà trồng, hai cây táo trồng cùng nhau, vốn dĩ cây bên trái to hơn chút, nhưng từ năm ngoái, cây bên phải lại rất tươi tốt." "Là vì bón phân tưới nước sao?" Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt nói. "Chân Lưu a bà không tiện, mắt lại mù dở tự lo còn rất khó, phải kiếm một con nhóc về phụ giúp, nào có sức quan tâm tới hai cái cây." Con ngươi Tiêu Mộ Vũ chuyển động, nhìn về phía cây táo, sau đó lại nhìn về phía căn nhà ngoài cùng bên phải dãy thứ hai, khi bọn họ vào thôn, dãy thứ hai chỉ có một nhà dân thôn, Lưu a bà kia chưa từng ra ngoài, căn bản không có cảm giác tồn tại, chỉ có ngày đầu tiên khi bọn họ điều tra số người trong thôn mới nhìn thấy một lần. "Sao thế?" Thẩm Thanh Thu đứng bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, hỏi. "Chị nói xem hai cây táo là hai cây con được trồng ở đây, một cây vốn dĩ không lớn bằng cây còn lại, sau này lại đuổi kịp, chị nghĩ là vì nguyên tố gì?" "Nước, ánh sáng, phân bón." Trần Khải Kiệt tiếp lời. "Nó bắt chúng ta tìm xương cho nó, một đứa bé bị bố mẹ ném ra ngoài, người nhà sẽ thu dọn xác cho nó sao?" Tiêu Mộ Vũ lại hỏi một câu, sau đó quay người về nhà, "Hơi khát rồi, quay về uống chút nước đã." Năm người quay về, những tổ đội ở bên ngoài đều không nhịn được nhìn bọn họ, biểu cảm trên mặt kì quái, không biết đang nghĩ gì. "Đội trưởng Tiêu, ban nãy ý của chị là có người nhặt xương về cho nó à?" Tả Điềm Điềm trầm tư suy nghĩ, sau đó lên tiếng. "Đúng." "Tối qua là nó ra tay giết mấy người kia, máu của họ tụ lại cùng nhau, ngấm về bên phải. Điều này vốn dĩ rất kì quái, giống như có thứ gì đó muốn có máu. Tôi đã quan sát bên đó, thứ sống chỉ có cây táo." Tiêu Mộ Vũ vào phòng ngủ chính nhìn ra bên ngoài, "Kết hợp với tình trạng cây táo..." Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Em muốn nói là xương cốt của nó ở bên dưới cây táo, nó cần máu của những người kia để cúng tế, đồng thời thi thể nó nuôi dưỡng cây táo." "Rất có khả năng." "Vậy thì ai chôn thi thể nó ở đó?" Tiêu Mộ Vũ không thể trả lời câu hỏi này của Tả Điềm Điềm, nhưng, "Thực ra chúng ta rất rõ ai sẽ không chôn." Lời này khiến mấy người Tô Cẩn tỉnh khỏi cơn mơ, mặt mày lập tức mừng rỡ, "Người trong thôn trọng nam khinh nữ, không ai có suy nghĩ này, cho nên chỉ có thể là người có tình cảm với đứa bé này. Trừ phi trong thôn này có người thực lòng đối đãi với đứa bé, nếu không thì chính là Kiền bà bà." Tiêu Mộ Vũ vô thức nhớ tới Lưu a bà, cây táo là do bà ta trồng, liệu có liên quan không? "Trong thôn có 68 đứa trẻ, chỉ có 12 bé trai, có 56 bé gái, hiện tại đã tìm ra 2 bé gái, cũng có thể nói là còn 54 đứa nữa. Không có gợi ý, chỉ dựa vào quan sát tìm được 7 đứa còn lại, không khác gì lên trời, chúng ta thực sự có thể tìm ra chúng trước thời hạn sao?" Trần Khải Kiệt vừa nhớ tới số lượng thống kê ban đầu, lắc đầu, "Tôi cảm thấy cơ bản là không có khả năng, lẽ nào chúng ta phải trải nghiệm bảy ngày nữa?" Lời này của Trần Khải Kiệt khiến không khí lập tức ngưng trệ, vấn đề này quá hiện thực. "Đội trưởng Tiêu, nếu thực sự như thế thì phó bản này có công bằng không? Nếu chỉ có một cách vượt ải, chúng ta có thế nào cũng không quan trọng. Nhưng nếu cách vượt ải có thể hợp tác với NPC, vậy dù có thế nào, lựa chọn của hai đội kia đều nhắm vào chúng ta, ít nhất họ có thể nhận được nhiều thông tin tránh tử vong hơn. Nếu thật sự có thể sống lại, vậy thì càng không công bằng, không có lí nào chúng ta phải chết." Tả Điềm Điềm vẫn ghi nhớ tính công bằng mà Tiêu Mộ Vũ nhấn mạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]