Mấy người Trần Giai Kiệt nghe được đầy mặt tò mò, đều thò qua nhìn xem. Thẻ bài đích xác gọi là, 'Nếu cảm giác vui sướng bạn liền vỗ vỗ tay', độ hiếm ở giữa cấp A và B, tại các phó bản liên quan đến kết hôn đều có xác suất rơi xuống, cũng không hiếm thấy. Nhìn đến đây, Trần Giai Kiệt liền thở dài, quả nhiên là đội trưởng nhà hắn, vận khí này chỉ có thể là nàng. "Tôi thật bội phục hệ thống, rất có đầu tư thẻ bài dành riêng cho Tiêu đội, ngay cả cái này cũng biến thành ở giữa cấp A và B, thật làm người dở khóc dở cười." Hắn không biết nên diễn tả hệ thống này kiểu gì. Nhưng thẻ bài này cũng rất thú vị, tại phần mô tả vật phẩm viết: Nếu cảm thấy vui sướng bạn liền vỗ vỗ tay, tục xưng vỗ tay. Thẻ bài chính là đạo cụ giải trí, người nắm giữ có thể trói định một người cùng mình tiến hành trò chơi vỗ tay. Vô luận là người xa lạ, bạn tốt hay người yêu đều có thể làm, đương nhiên giữa người yêu làm càng vui sướng. Nguyên bản Tiêu Mộ Vũ càng xem càng nhíu chặt lông mày, nhưng khi nhìn đến giữa người yêu tiến hành sẽ càng vui sướng, lỗ tai không khỏi đỏ lên, đồng thời nhịn không được ngước mắt đi xem Thẩm Thanh Thu. Chỉ là ánh mắt mới đụng phải Thẩm Thanh Thu liền có chút ngốc, Tiêu Mộ Vũ vội vàng giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi, tỏ vẻ bình tĩnh tiếp tục xem. Thẩm Thanh Thu thấy nàng như vậy thiếu chút nữa cười ra tới, mà dòng chữ kế tiếp càng làm sự vui sướng của nàng tăng gấp bội, đồng thời lại mang theo hài hước cùng trêu chọc. Chỉ thấy phía dưới viết: Không cần hiểu sai, vỗ tay chính là thực đứng đắn vỗ tay, mời người hiểu sai tự mình tỉnh lại. Sau khi trói định, người giữ thẻ bài chỉ cần vỗ tay, liền có xác suất cùng người kia trao đổi vị trí, chú ý khoảng cách giữa hai người không được vượt quá 15 mét. Giữa tình lữ vỗ tay càng thêm vui sướng, độ thân mật cùng ăn ý bay lên, xác suất trao đổi thành công liền càng cao. Chi tiết như thế nào, mời tự mình tìm hiểu, nhưng tôi kiến nghị bạn không nên sớm ba chiều bốn, trói định một người là tốt nhất. Nếu không thể chuyên nhất, không xứng làm người. Thời gian liên tục 15 phút, thời gian làm lạnh 12 giờ. Rốt cuộc vỗ tay muốn tiết chế. Tuy rằng phía trước các nàng hiểu sai, nhưng một câu cuối cùng luôn cảm giác có điểm đáng khinh, cố ý đem các nàng dẫn vào đường tà đạo. Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thoáng qua liền lập tức tản ra, chỉ để lại Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu vẻ mặt vô ngữ. Thẩm Thanh Thu kỳ thật rất vui vẻ, có thể cùng Tiêu Mộ Vũ trao đổi vị trí, đây chính là cầu mà không được. Rốt cuộc luôn có tình huống bất ngờ phát sinh, dùng thẻ bài này nàng có thể tùy thời thế Tiêu Mộ Vũ chặn lại một ít thương tổn. Vì thế Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chúng ta trở về hảo hảo nghiên cứu vỗ tay như thế nào, khụ...... Nghiên cứu ' Nếu vui sướng bạn liền vỗ vỗ tay ', thời khắc mấu chốt chị chẳng những có thể bảo hộ em, còn có thể xuất kỳ bất ý." Tuy rằng Thẩm Thanh Thu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn muốn trêu Tiêu Mộ Vũ một chút. Quả nhiên Tiêu Mộ Vũ mặt đều đỏ, ánh mắt nhìn nàng muốn nói lại thôi, nói không nên lời đáng yêu. Nhưng đáng yêu này liên tục không bao lâu, Tiêu Mộ Vũ nghiêm trang thu hồi thẻ bài, tay trái lại không dấu vết mà nhéo Thẩm Thanh Thu một phen. Thẩm Thanh Thu có chút ủy khuất nhìn nàng, "Chị cũng không nói sai, chẳng lẽ em không muốn cùng chị trói định?" Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, "Tấm card không bắt buộc phải trói định người yêu, em cũng có thể tiến hành cùng Tô Cẩn, Tiểu Tả." Chỉ là nói xong, nhìn Thẩm Thanh Thu đôi mắt xám lấp lánh tinh quang, nàng tức khắc nhắm lại miệng. Chính mình đang nói cái gì, đây còn không phải quang minh chính đại thừa nhận Thẩm Thanh Thu là người yêu của mình? Tuy rằng nàng trước nay không cố tình che giấu ba người Trần Giai Kiệt, nhưng cũng không đại biểu nàng có thể giống Thẩm Thanh Thu, mặt không đổi sắc thừa nhận đối phương là người yêu của mình. Vì thế cả gương mặt Tiêu Mộ Vũ đều đỏ, nàng thúc giục Thẩm Thanh Thu, "Chúng ta phải nắm chặt thời gian, chị nhanh rút đi." Thẩm Thanh Thu luôn hành xử có chừng mực, nàng cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, trêu đùa đủ rồi liền dừng lại, vội vàng đáp: "Được rồi, chị tới chị tới." Thẩm Thanh Thu rất muốn về nhà thật nhanh, trở lại ổ chăn ấm áp chỉ thuộc về hai người, tuy rằng phó bản kết thúc nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, nàng phải biết được chân tướng sau cùng là gì. Nàng chọn lấy một thẻ bài, cũng không do dự trực tiếp mở ra, chỉ là vừa nhìn thoáng qua, Thẩm Thanh Thu sắc mặt biến đổi, lập tức thu vào người. Nàng vẻ mặt không sao cả nói: "Chỉ là thẻ bài cấp B linh tinh, không có công dụng gì lớn cũng không hiếm lạ, tôi tiếp tục rút thăm đoàn đội." Nhưng cách nói này thập phần vô lực, không có người tin tưởng lý do thoái thác của Thẩm Thanh Thu, chỉ có Tả Điềm Điềm hỏi: "Đó là thẻ bài gì, phó đội cho em nhìn một chút đi." Thẩm Thanh Thu nghe vậy hít vào một hơi, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tả Điềm Điềm, "Tiểu Tả, em thật sự muốn nhìn sao?" Bộ dáng này phảng phất tiếu diện hổ, Tả Điềm Điềm vội vàng lắc đầu, "Không, không cần, vẫn là nhìn xem phó đội lần này có thể rút được thứ tốt hay không, phó đội cố lên!" Tô Cẩn nhìn dáng vẻ nhát gan của Tả Điềm Điềm, nhịn không được bật cười, chọc đến Tả Điềm Điềm oán trách nhìn cô, chu chu miệng. Tô Cẩn bật cười không thôi, "Lá gan phì, em dám trêu phó đội?" Tả Điềm Điềm thấp giọng lẩm bẩm, "Đừng nói chị không hiếu kỳ." Tô Cẩn gật gật đầu, "Hiếu kỳ, nhưng chị sợ." Các nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, Tiêu Mộ Vũ lại không nói một lời, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, khiến cho Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ lại có chút bất an. "Chị rút tiếp nhé?" Thẩm Thanh Thu thăm dò hỏi. Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừ." Trả lời dứt khoát lưu loát, bình tĩnh không gợn sóng. Chờ đến Thẩm Thanh Thu quay đầu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới có một tia ý cười. Vừa rồi Thẩm Thanh Thu nhìn đến thẻ bài, phản ứng đều không thoát khỏi ánh mắt Tiêu Mộ Vũ. Tuy rằng sắc mặt Thẩm Thanh Thu trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, nhưng một tia khác thường giấu không qua, chỉ là cảm xúc trong đó cũng không phải ngưng trọng cùng kinh nghi, mà là không thể tưởng tượng, thoạt nhìn vừa tức giận lại xấu hổ. Chỉ cần không phải thẻ bài nguy hiểm giống như Búp bê Tiểu Nhị, Tiêu Mộ Vũ liền không cần lo lắng. Hơn nữa hành vi của Thẩm Thanh Thu rõ ràng là không muốn để cho ba người Trần Giai Kiệt thấy, xem ra nội dung bên trong thật mất mặt. Nhưng thẻ bài là do hệ thống thiết trí, lại đáng xấu hổ thế nào cũng không liên quan Thẩm Thanh Thu, trừ phi thẻ bài này thật sự liên quan đến nàng ấy. Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ, bên kia Thẩm Thanh Thu đã rút thăm lần hai, như cũ lại là đồ vật quái dị khiến nàng đen mặt, rầu rĩ nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Có phải hệ thống này là do em thiết trí? Nó làm sao đưa ra đồ vật đều nhằm vào chị?" Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, sau đó nàng nhìn thoáng qua, tức khắc nở nụ cười. Chỉ thấy trên thẻ bài viết: Kẻ phá sản, độ hiếm: đoán xem?, các phó bản đều có xác suất rơi xuống. Mô tả vật phẩm: công dụng cũng như tên, thẻ bài này chính là đốt tiền. Làm một kẻ phá sản, tinh túy chính là tiêu xài hoang phí, có tiền liền là cha thiên hạ. Mỗi lần sử dụng thẻ bài Kẻ phá sản, hao phí hai vạn đồng vàng, có thể hồi phục một thẻ bài khác đang trong thời gian làm lạnh. Tục ngữ nói, tiền có thể sai khiến quỷ, mua chuộc thần, cho nên Kẻ phá sản không có thời gian làm lạnh. Chú ý: Vì tránh cho nhiễu loạn trật tự, đồng vàng cần thiết đến từ chính phó bản. Không thể không nói, tuy rằng phá sản, nhưng tại thời khắc mấu chốt có thể khôi phục thẻ bài trọng yếu, đó chính là thay đổi vận mệnh, kỹ năng này có thể sánh ngang một vài thẻ bài nghịch thiên khác. Kẻ phá sản tuy rằng đốt tiền, nhưng cũng không tệ. "Chị không thể trách em, cho dù thẻ bài này giống một nữ nhân phá sản mà em biết, nhưng phá sản thì phá sản đi, em đều nguyện ý dưỡng." Tiêu Mộ Vũ khinh phiêu phiêu nói, tuy rằng cố ý không nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng lập tức liền đánh bay cơn giận trong lòng Thẩm Thanh Thu. Tả Điềm Điềm cảm thấy có chút đau răng, mà Trần Giai Kiệt vừa rút xong lần cuối cùng, thẻ bài này khá bình thường, là một chiếc la bàn cấp A. Ngoài công dụng chỉ hướng đông tây nam bắc, sau khi kích hoạt nó sẽ luôn chỉ về điểm xuất phát, cũng coi như hữu dụng, nếu gặp phải mê cung hoặc quỷ đánh tường, có thể dùng phá giải. Rút thăm xong rồi, Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía Sĩ, chỉ vào màn hình lớn bên cạnh, "Màn hình đặt nơi đó có ý nghĩa gì?" Sĩ hơi hơi mỉm cười, quan sát các màu sắc trên màn hình, ôn thanh nói: "Hy vọng cùng hiện thực. Có bao nhiêu đội ngũ đi đến cửa ải này, là có bao nhiêu hy vọng. Nhưng hơn 50 triệu người chơi, cũng chỉ có bấy nhiêu người đi đến tận đây, còn lại đều thất bại, đó chính là hiện thực." "Làm người không thể đánh mất hy vọng, nhưng cũng không thể buông bỏ hiện thực. Chúc mừng các bạn trở thành hy vọng, phó bản 008 sẽ mở trong vòng ba năm nữa. Quy tắc như cũ, các bạn tùy thời có thể tiến vào 008, nếu định ngày xong liền dùng cái này liên hệ tôi, tôi sẽ đi tiếp các bạn. Chúc các bạn sinh hoạt vui sướng, lần sau tái kiến." Ánh mắt Sĩ mang theo ý cười, hắn đưa cho Tiêu Mộ Vũ một đóa cát cánh bất tử, sau đó trịnh trọng cúi đầu. Tiêu Mộ Vũ đồng dạng gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, nàng luôn cảm thấy Sĩ rất giống một người, rồi lại không thể tưởng tượng được. Loại cổ quái này vẫn xoay quanh trong đầu nàng, thẳng đến khi nàng cùng Thẩm Thanh Thu trở về nhà, nàng mới tạm thời gác lại. Đồng Lâm vui vẻ ra đón các nàng, đại khái là quỷ làm lâu rồi, Đồng Lâm đi đường đều không dùng chân. Khi hai người mở cửa ra, nữ quỷ một thân hồng y giống như u linh bay qua phòng khách, trên gương mặt trắng bệch tràn đầy ý cười: "Chủ nhân đã trở lại." Hai người đều giật mình, Thẩm Thanh Thu lấy lại tinh thần mới một lời khó nói hết nhìn nữ quỷ: "Cô nghiêm túc đi đường cho tôi, tôi còn tưởng rằng rời phó bản lại gặp quỷ." Nói xong bên người truyền đến một tiếng cười nhẹ, Thẩm Thanh Thu còn chưa nói tiếp, Đồng Lâm liền nghiêm túc đáp: "Nhưng tôi chính là quỷ, cô thật sự gặp quỷ." Thẩm Thanh Thu: "......" Tiêu Mộ Vũ khom lưng lấy ra hai đôi dép lê từ tủ để giày, trên mặt ý cười không giảm, đem dép lê đặt dưới chân Thẩm Thanh Thu. Nhìn dáng vẻ buồn bực của Thẩm Thanh Thanh, nàng vẫn cảm thấy buồn cười, vì thế nhấp môi, khóe miệng nhẹ run lên. Thẩm Thanh Thu nhìn hành động ân cần của nàng, trong lòng thực uất thiếp, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách: "Em còn cười, còn không quản tốt sính lễ của em." Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, không nhanh không chậm nói: "Vật cũng như chủ, chị tặng sính lễ như vậy còn trách em." Thẩm Thanh Thu liếc Đồng Lâm, nhướng mày nói: "Được rồi, chúng tôi đã trở lại, cô giữ nhà cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi. Còn có, sửa lại thói quen của cô, đi đường chân chạm đất, hiểu không." Đồng Lâm nhìn hai chân chính mình, mờ mịt gật gật đầu, dùng chân có bao nhiêu mệt. Nhưng cô sợ Thẩm Thanh Thu quả thực là khắc vào trong xương cốt, lúc trước cô bị ma quỷ ám ảnh mới dám động thổ trên đầu thái tuế, ngẫm lại đêm khuya nọ, cô đều hối hận đến muốn khóc, quá dọa quỷ. Đồng Lâm thực thức thời, sau khi nhảy vào thẻ bài liền dừng ở ô vuông tủ rượu, còn tự động úp mặt xuống, bảo đảm sẽ không nhìn đến chuyện nữ quỷ không được nhìn, mới an tĩnh lại. Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không phát hiện Tiêu Mộ Vũ đang trêu chính mình, nàng bước lên từ phía sau ôm eo Tiêu Mộ Vũ, gác cằm lên vai nàng ấy, vui vẻ nói: "Em thừa nhận chị là người yêu của em, lại thừa nhận nữ quỷ là sính lễ chị tặng em, cho nên Mộ Vũ, chúng ta đây có thể làm những chuyện tình lữ thường làm sao?" Tiêu Mộ Vũ rũ mắt xuống, che khuất ý cười trong mắt, nhưng khóe môi cong lên lại làm lộ tâm tình của nàng, "Dưới bầu trời này lấy quỷ làm sính lễ chỉ có mình chị, em đã nói qua, nếu chị tặng quỷ cho em, chị chú định độc thân cả đời, bởi vì dưới bầu trời này cũng không ai thích sính lễ là quỷ." Thẩm Thanh Thu thấp thấp nở nụ cười, tiếng nói dễ nghe lại nhu mị, nàng ôm Tiêu Mộ Vũ đong đưa, dùng khí âm nỉ non nói: "Vậy đổi lại, chị đem bản thân làm sính lễ, em có thích hay không?" Tiêu Mộ Vũ ý cười tức khắc ngưng lại, môi nhấp chặt, liền hô hấp đều bị áp lực, sau một lúc lâu nàng mới tìm về tiếng nói chính mình, "Cũng không ai lấy bản thân làm sính lễ." "Chị mặc kệ những người khác, chị liền hỏi em, có muốn chị hay không?" - ---------------------------- *Tác giả có lời muốn nói: Các nàng cảm thấy sẽ thế nào? Thử đoán xem tấm card đáng xấu hổ mà Tiểu Thẩm không chịu cho người khác nhìn là gì? (Gợi ý: liên quan đến vai diễn của Tiểu Thẩm trong phó bản 007). Mặc khác, các nàng cảm thấy Tiểu Tiêu có muốn hay không? Ha ha Chương tiếp theo gặp ở weibo/ để lại lời nhắn ta sẽ gửi vào hộp thư cá nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]