Tiêu Mộ Vũ cầm đồ hộp đi phòng bếp, mang theo đôi đũa trở về phòng.
Thẩm Thanh Thu đang ngồi bên bàn, lười nhác mà suy nghĩ chuyện gì đó. Sau khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt nàng tự động tập trung vào nàng ấy, đương nhiên liền thấy được đồ vật trong tay Tiêu Mộ Vũ.
Ý cười trong mắt lập tức bừng lên, Thẩm Thanh Thu lại làm bộ không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Buổi tối không ăn no sao?"
Tiêu Mộ Vũ ngồi ở bên cạnh mở ra đồ hộp, lo chính mình gắp một khối ăn, đồng thời nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tuy rằng là đồ hộp nhưng hương vị cũng không tệ, vị mặn thích hợp, không phải loại đồ hộp nhạt nhẽo thường thấy trong siêu thị, tổ tông này hẳn là nuốt trôi đi.
Tiêu Mộ Vũ thong thả ung dung ăn thịt bò, hỏi cũng không hỏi Thẩm Thanh Thu muốn ăn không.
Thẩm Thanh Thu ngẩn người, sau đó ba ba thò lại gần, "Sao em không đút cho chị?" Ngữ khí cùng dáng vẻ tràn đầy ủy khuất.
Tiêu Mộ Vũ cũng không ngẩng đầu lên: "Biết chị kén ăn, hương vị này có chút nhạt, sợ chị không thích."
"Nhưng chị đói bụng."
"Đói bụng nhưng vẫn kén chọn, mì cũng không chịu ăn, hẳn là không đói rồi." Tiêu Mộ Vũ không chút lưu tình dỗi nàng.
Thẩm Thanh Thu cũng không tức giận, nàng thật sự quá hiểu biết bạn gái của mình, vì thế nàng chu chu miệng, dán đến gần Tiêu Mộ Vũ: "Chính là thấy em ăn, chị liền cảm thấy rất ngon. Mặc kệ hương vị thế nào, chỉ cần em đút cho chị, chị đều.... ưm......"
Nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969460/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.