Vài người liếc nhau, biểu tình đều thực ngưng trọng. Oán hận sâu như vậy, nên làm sao mới có thể hóa giải đây?
Tiêu Mộ Vũ không muốn lại nhìn những hàng chữ kia, nàng lật về trang trước một chút liền nhìn thấy phong cách vẽ thay đổi, bút pháp thực sạch sẽ họa ra một đôi mắt. Trong mắt lấp lánh ánh sáng, cho dù không thật hoàn mỹ nhưng các nàng cũng có thể cảm giác được đôi mắt đang cười, tựa hồ là đang nhìn chăm chú vào người nào đó.
"Là Lâm Tuyết." Tiêu Mộ Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra tới.
Tả Điềm Điềm các nàng trầm mặc không nói, từ trong bức họa có thể nhìn ra người vẽ tranh thực dụng tâm, từng chút cẩn thận dùng ngòi bút miêu tả ra tròng mắt cùng con ngươi, kiên nhẫn tinh tế.
"Cô ấy vẽ rất đẹp." Trần Giai Kiệt có chút phức tạp, thấp thấp nói một câu.
Lại lật về trang trước, rải rác đều là tranh vẽ Lâm Tuyết, bộ dáng khi ngủ, khi làm bài, mỗi một bức đều sinh động như thật.
Từ giữa có thể nhìn đến người vẽ tranh quan sát đối phương thập phần tinh tế, mỗi một bức họa đều bao hàm cảm tình.
Tả Điềm Điềm trong lòng thực hụt hẫng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Lưu Nhã phải yêu Lâm Tuyết đến mức nào, mới có thể vẽ ra tinh tế như vậy." Lại nghĩ đến học sinh trong lớp đều không ưa Lưu Nhã, chỉ có Lâm Tuyết ở bên cô ấy, đến cuối cùng bạch nguyệt quang trong lòng cô ấy đang sống sờ sờ lại bị người bóp chết, đau đớn này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969433/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.