Chương trước
Chương sau
Đế quốc Laanze, thành Luna.
Hôm nay là một ngày căng thẳng đối với tất cả mọi người sống trong tòa thành này. Ngay từ khi trời còn tối mờ mịt, dân chúng đã được lệnh sơ tán xuống tầng hầm lớn ngay bên dưới quảng trường trung tâm. Còn ở cổng thành phía Tây, quân đội đã hoàn tất việc chuẩn bị cho cuộc chiến. Khoảng 100 ma pháp sư và 500 cung thủ trấn thủ trên bờ tường dài 2 km. Dưới chân thành là đội quân gồm 9000 bộ binh cầm thương và khiên, dẫn đầu bởi 10 kỵ sĩ. Họ dàn thành bốn hàng ngang theo tu vi từ cao đến thấp, giáp trụ và mũi giáo sáng lóa, khí thế sắc bén nhưng đầy căng thẳng.
Các kỵ sĩ đều mang một vẻ mặt trầm trọng. Họ siết chặt thanh kiếm trong tay, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo, lòng bàn tay và mái tóc bên dưới chiếc mũ sắt. Trên bờ tường, có vài ma pháp sư căng thẳng đến mức sắc mặt tái mét. Các cung thủ cũng hết sức căng thẳng, cánh tay cầm cung đã hơi run run, nhưng họ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và tập trung quan sát tình hình bên dưới bằng ống nhòm, để sẵn sàng cảnh báo cho đội quân ở dưới kia ngay khi “chúng” xuất hiện.
“Chúng”, không là gì khác ngoài bầy sói.
Dường như muốn gây thêm khó khăn cho cuộc chiến vốn nhiều phần thất bại này, Tự Nhiên Nữ Thần giáng xuống một cơn mưa lớn. Bầu trời nặng trịch, xám ngoét trút xuống mặt đất cơn mưa tầm tã. Nước mưa đổ rào rào như thác, phủ qua không gian một bức màn trắng đục và lạnh lẽo, khiến chiếc ống nhòm trong tay một cung thủ trẻ trở nên vô dụng. Anh ta bực tức quẳng nó đi, vuốt nước trên mặt rồi căng mắt ra nhìn vào màn mưa. Kiếm khí (1) lặng lẽ dâng lên, một màu xanh như ngọc lục bảo dần dần thay thế màu lam của đôi mắt anh ta. Đây là một kĩ năng phụ trợ của phong hệ kỵ sĩ, <>. Kĩ năng này giúp cho kỵ sĩ có thể “nhìn” thông qua cơn gió, thấy được những thứ mà nó lướt qua. Đây là kĩ năng đầu tiên mà mọi kỵ sĩ có phong thuộc tính đều phải học, để duy trì tầm nhìn trong mưa hay bão tuyết, như người cung thủ này đang làm đây.
<> vừa hoàn thành xong, mọi thứ trước mắt người cung thủ trẻ ngay lập tức trở nên rõ ràng. Và anh ta đã nhìn thấy gì?
Lẫn trong màn mưa mịt mùng là những thứ gì đó mang hai màu xám và trắng đang chuyển động. Nhìn kĩ hơn, đó là những tấm lưng phủ lông xám với một dãy lông trắng dựng lên như một cái bờm chạy dọc sống lưng. Và chúng cực kì nhiều! Có ít nhất 100 tấm lưng như thế lúc nhúc trong tầm mắt người cung thủ, và có thể còn nhiều nữa, vì phạm vi tác dụng tối đa của <> chỉ là một hình bán cầu có bán kính 150m. Cố gắng kiềm chế để không nhảy dựng lên, anh ta nhoài người ra và gào lớn với phía dưới, trong tiếng hét không giấu được sự kinh hãi:
_ CHÚNG TỚI RỒI!!!
Đội quân bên dưới đồng loạt giật mình rồi tập trung ánh nhìn về phía trước. Chỉ vài giây sau, một đôi mắt đỏ ngầu hiện ra giữa màn mưa trắng đục. Rồi hai, rồi ba,… Theo sau đôi mắt là một cái đầu sói to đùng, gớm ghiếc, và tấm thân đồ sộ cũng hiện ra ngay sau đó.Mối đe dọa sự sống còn của tòa thành đã hoàn toàn lộ mặt.
To gấp đôi một con chiến mã, bốn chân gân guốc với bộ vuốt năm chiếc, cái nào cái nấy to như con dao làm bếp. Hàm răng màu trắng ngà, nhọn hoắt gắn trên cái miệng đỏ lòm chảy đầy nhớt dãi hôi thối, trông như một cái bồn máu sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ. Bộ lông xám tro với cái bờm trắng trên lưng không thể lẫn vào đâu được. Đây chính là loại quái vật yếu nhất trong các loại quái vật cấp 1 - <>.
Nói chúng yếu nhất là hoàn toàn đúng. Trông khủng khiếp như vậy nhưng thực ra chúng còn yếu ớt hơn cả một người chơi level 1. Thật vậy, một con <> có khoảng 400 HP và 100 sức mạnh vật lý, và hoàn toàn không sở hữu giáp hay kháng phép. AI của chúng chỉ được thiết lập một kiểu tấn công duy nhất là vồ tới và cắn. Ngay cả một Kỵ Sĩ Tùy Tùng cũng có thể nghiêng người tránh đòn rồi sử dụng kiếm kĩ để tiêu diệt chúng từ bên hông. Ma Pháp Sư lại càng trực tiếp hơn: một ma pháp cơ bản, đi một con. Quả thật giết chúng còn dễ hơn cả giết ruồi muỗi.
Nhưng đó là chuyện khi thế giới này còn là thế giới game. Không ai biết được những con sói này có còn yếu ớt như vậy khi chúng đã trở thành thực hay không. Mà không nói đến vấn đề mạnh hay yếu, chỉ riêng cái ngoại hình gớm ghiếc kia là đủ để cho người bình thường chạy dài rồi.
Nhưng các binh sĩ đang dàn trận dưới kia chắc chắn không phải là người bình thường. Khi bầy sói bắt đầu tổ chức tấn công thì họ cũng hoàn thành đội hình phòng thủ. Hai hàng đầu tiên chuyền thương lại cho những người đứng sau, và nhận lấy tấm khiên từ tay họ. Bằng động tác mạnh mẽ, những tấm khiên được cắm ngập xuống đất khoảng một phần tư, chúng xen kẽ nhau tạo thành hàng rào cản bước tiến của bầy sói.
Một con sói hăng máu lao lên, đâm sầm vào tấm khiên làm nó bật mạnh về sau, đập vào đầu người lính đang giữ nó khiến anh ta lảo đảo. Vết thương bắt đầu chảy máu, cơn đau nhói lan ra, nhưng người lính đó vẫn gồng mình giữ chặt tấm khiên. Vì anh ta biết rằng, chỉ cần mình bị ngã, hàng rào khiên sẽ xuất hiện khoảng trống cho bọn sói tấn công vào, phá hủy hoàn toàn đội hình phòng thủ. Trong thành vẫn còn gia đình, bạn bè và người vợ sắp cưới. Anh ta tuyệt không thể để lũ súc sinh hôi hám này làm hại đến họ, bất chấp tu vi Sơ Cấp Kỵ Sĩ cấp 2 (2) nhỏ bé.
Lúc này, con sói vừa mới xông lên vẫn chưa lùi về. Nó đang lắc đầu qua lại cho bớt choáng sau cú va chạm mạnh. Ngay khi nó định lùi xa ra để làm lại lần nữa, những tấm khiên trước mắt nó đột ngột tách ra, chừa lại một khe hở rộng khoảng 30cm. Nhanh như chớp, bốn mũi thương sắc nhọn lao ra, cắm ngập vào thân thể đồ sộ đang ngơ ngác, ghim nó xuống mặt đất. Con sói đau đớn rú lên rồi ngã xuống. Nó vung vẩy loạn xạ bốn chân, rú lên thảm thiết, với hi vọng những cái vuốt có thể trúng vào con người nào đó, kéo kẻ đó cùng chết với mình. Nhưng việc làm đó hoàn toàn vô ích. Bốn mũi giáo, vẫn nhanh như chớp, rút về rồi lao ra một lần nữa, kết liễu mạng sống của nó.
Chỉ trong năm phút mà đã có gần 200 con sói bị giết theo cách đó. Mà đó chỉ là chiến tích của bộ binh. Các kỵ sĩ dẫn đầu càng thêm dũng mãnh. Họ xông thẳng vào bọn sói đông nghịt, lưỡi kiếm trên tay bay múa, giết hết con này đến con khác. Để có thể lãnh đạo hơn 9000 người, không ai trong số họ không phải là cường giả ngoài tam giai. Người mạnh nhất thậm chí còn đạt đến ngũ giai, chỉ sau thành chủ một giai. Cho nên bầy sói này đối với họ chẳng khác gì trò chơi trẻ con. Cùng một thời gian nhưng số lượng sói họ giết được còn nhiều hơn bộ binh gấp đôi. Nếu không phải nhân số của họ quá ít thì thế cục của trận chiến này đã đảo ngược.
Trên bờ tường, có hai bóng người đang chăm chú quan sát tình hình phía dưới. Người bên phải là một ông lão già nua, vận trường bào Ma Pháp Sư màu xanh lục, trong tay nắm chặt pháp trượng vàng óng gắn vô số bảo thạch. Lão đưa bàn tay nhăn nheo vuốt bộ râu dài ấn tượng của mình, đôi mắt mờ đục dưới vành mũ chuyển động liên tục, như đang tìm kiếm thứ gì đó trên chiến trường. Nếu có Draig ở đây hắn sẽ nhận ra ngay là lão Jimmy, chỉ khác là trang phục của lão hôm nay mới đúng là chiến phục của Ma Pháp Sư.
Bên cạnh lão là một người đàn ông trung niên mặc giáp trụ màu vàng đất. Bộ giáp có cạnh viền vàng, bề mặt có vô số chi tiết trang trí tinh xảo. Trên các mảnh giáp tay và chân, phần che cùi chỏ và đầu gối còn được điểm xuyết thêm một vài viên đá màu hổ phách. Trên đai lưng của ông ta còn có một thanh kiếm cũng cao cấp không kém. Chưa nói đến áp lực kinh khủng từ tỏa ra từ ông ta, chỉ cần nhìn qua trang bị thôi cũng có thể đoán được người này là một nhân vật cấp cao trong tòa thành.
Nhưng trên mặt người đàn ông lúc này đang hiện lên một chút lo lắng. Đội quân phía dưới tuy mạnh mẽ và anh dũng, nhưng bầy sói cũng không vừa. Nhận ra rằng quân số của mình đang giảm đi mau chóng, chúng đã lập tức thay đổi chiến thuật tấn công. Bọn chúng không còn thực hiện những cú tông lẻ tẻ nữa. Thay vào đó, chúng chia thành hai tốp.
Một tốp dàn thành hàng ngang giống như những con người đang phòng thủ bên kia, rồi đồng loạt xông lên, húc vào hàng rào khiên cùng một lúc. Lực tông không mạnh nhưng đồng loạt khiến phòng tuyến nghiêng đi một cách nguy hiểm. Các binh sĩ vẫn cố gắng trụ vững, nhưng họ chỉ có thể làm thế mà không thể phản công. Bọn sói vừa tấn công xông liền đồng loạt rút về trước cả khi mũi thương lao ra, đều đặn như có ai đó điều khiển vậy.
Đội quân dần dần rơi vào thế bất lợi. Hàng rào khiên càng ngày càng thu ngắn lại vì các binh sĩ cứ liên tục bị thương do chấn động từ tấm khiên. Không thể trông chờ các kỵ sĩ đến giải nguy, vì họ đang vất vả chống lại tốp thứ hai. Họ bị tách khỏi nhau và vây chặt bởi bọn sói, với cùng một kiểu tấn công như tốp thứ nhất. Đồng ý rằng mười kỵ sĩ này rất mạnh, nhưng nếu phải tách nhau ra và một mình đối phó với 50 con sói thì sức mạnh của họ còn phát huy được bao nhiêu?
Khác với Sát Thủ thiên về công kích và Cuồng Chiến Sĩ thiên về phòng ngự, Kỵ Sĩ là một chức nghiệp cân bằng giữa tấn công và phòng thủ. Lối đánh của họ là gây sát thương vừa phải nhưng liên tục vào một mục tiêu bằng các kiếm kĩ được sử dụng nối tiếp nhau. Họ không hoàn toàn phù hợp với kiểu chiến đấu “một chọi một đám” như thế này. Không phải là không có những kiếm kĩ gây sát thương trên diện rộng, nhưng chúng lại quá ít. Hơn nữa, dù các kiếm kĩ có thể sử dụng liên tục, nhưng kiếm kĩ đầu tiên trong chuỗi tấn công đó cần một khoảng thời gian trống để vận khởi. Nhưng các đợt tấn công nhỏ lẻ nhằm mục đích quấy rối của bọn sói đã ngăn chặn các kỵ sĩ làm điều đó. Họ chỉ có thể chống đỡ móng vuốt và răng nanh bằng tấm khiên nhỏ trên tay trái, tay phải bối rối vung ra những nhát chém mà chỉ sượt qua cơ thể khổng lồ của lũ quái vật. Kết quả là, họ bị cầm chân ở đây, còn sinh lực phe ta tiếp tục bị bào mòn trong vô vọng.
Thật ra thì, khi đối đầu với một đàn quái vật đông đảo như thế này, Ma Pháp Sư với sát thương lớn và bán kính sát thương rộng mới là chức nghiệp thích hợp nhất. Nhưng họ lại đang bận hỗ trợ cho bộ binh mất rồi!
Người đàn ông trên bờ tường đã nhận ra điều này từ lâu. Nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi như thế này, ông sẽ buộc phải tham chiến. Đến lúc đó, con đầu đàn bí ẩn chắc chắn sẽ xuất hiện. Ông đã sẵn sàng cho một trận đấu ác liệt. Nhưng trước đó, phải hỏi ý kiến của một người đã.
Ông ta kính cẩn quay sang lão Jimmy, người lúc này đang khép hờ đôi mắt như đang ngủ, nhỏ giọng hỏi:
_ Nhạc phụ đại nhân, con có thể xuất trận được chưa ạ? Cứ thế này, thành Luna sẽ thất thủ mất!
Lão Jimmy vẫn không mở mắt ra, đáp:
_ Im lặng nào, David! Ta sắp tìm ra nó rồi.
Rồi, lão đột nhiên mở trừng hai mắt, nhìn thẳng về phía ngọn đồi cao ẩn trong màn mưa. Bộ râu dài khẽ rung, cho thấy lão đang cười. Phong nguyên tố trong không khí bắt đầu hội tụ quanh cây trượng trong tay lão. Ánh mắt vẫn không dời khỏi thứ vừa nhìn thấy, lão thì thầm:
_ Mày đây rồi…
(1): Chỉ có tinh linh tộc mới được coi là cung thủ thật sự, với khả năng kết hợp cung tiễn và phép thuật. Còn người lính này là kỵ sĩ dùng cung, nên sự xuất hiện của kiếm khí là hoàn toàn bình thường.
(2): "Sơ Cấp Kỵ Sĩ cấp 2" tương đương level 12. Xem lại chương 3 để biết rõ hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.