Ngày 2 tháng 11, ngay sau lễ kỉ niệm trường, trời âm u và mưa liên miên. Trong sân trường dập dìu đủ loại dù, áo mưa nhiều màu, giữa màn mưa mông lung trông cũng có chút thi vị.
Dù của tất cả học sinh lớp 10-6 đều để ở hành lang ngoài phòng học cho rỏ hết nước, đến thời gian nghỉ giữa giờ mới đem cất vào. Vì vậy, đến lúc nghỉ giữa giờ lần một, hành lang toàn người là người.
Hạ Cửu Gia cúi đầu thu dù lại. Cậu có chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế),chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng mà tay cậu nhỏ quá không nắm chặt được cây dù, sau khi xếp dù lại thì không thể cài nút buộc. “Hừ…” Hạ Cửu Gia dùng hết sức siết dây buộc.
Bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh cầm lấy cây dù, ‘soạt’ một phát giũ giũ, kéo khung nan dù thành một vòng tròn áp sát tay cầm, một tay nắm chặt, kéo thẳng những nếp gấp, sau đó nắm cán dù, xoay một vòng thuận kim đồng hồ, cài chắc nút buộc, nhét vào túi đựng dù, đưa cho Hạ Cửu Gia: “Nè.” Dù được xếp ngăn nắp xinh đẹp, như mới đem ra từ cửa hàng.
“Ôi đờ mờ”, nam sinh gầy gò chuyên tám chuyện tên Tiền Hậu thán phục: “Thẩm ca, mày thật sự…vô tình thả thính hay cố tình thả thính, cái nào mày cũng không bỏ quên, hai bên kết hợp vô địch thiên hạ. Thánh thả thính, The King of Thính.”
Thẩm Hi nhàn nhạt đáp: “Câu này không cần thêm mạo từ xác định.”
“Hả?”
“Có thể bỏ ‘The’ đi.”
Tiền Hậu: “…”
Hạ Cửu Gia nhận lấy dù, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-truc-ai-lai-yeu-tham/260573/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.