Diệp Vân Thường đã biết mắt trận ở chỗ nào, nhưng làm sao để phá vỡ trận pháp mà không làm người khác nhìn ra, mắt nàng lóe lên tia sáng. Nàng dùng truyền âm nói: “Phượng Vũ! Ngươi gọi một ma thú đến đây cho ta! Hướng Đông Nam!”
Phượng Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Ma thú? Được! Chủ nhân! Người chờ ta một chút!”
Diệp Vân Thường vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên một cái gì đó di chuyển ở sau tảng đá hướng Đông Nam, sau đó liền lộ ra một cái đầu kinh dị, nó còn đang nhe hàm răng trắng toát, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Thường nhưng như nhận ra gì đó đáng sợ liền muốn cụp đuôi bỏ chạy.
Lúc này Diệp Vân Thường sao để vụt mất cơ hội đó được liền hét lên.
“Bên kia là cái gì vậy?” Diệp Vân Thường hoảng sợ lên tiếng, ngón tay chỉ về phía một tảng đá trong mắt là sự hoảng sợ không nhỏ.
Diệp Trí Mặc nghe Diệp Vân Thường hét lên, liền tiến lên phía trước che chắn cho Diệp Vân Thường ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hướng đó.
Lưu Thiên thấy như vậy cũng nhấc chân bước về phía đó, đồng thời tay hắn rút kiếm ra, cảnh giác nhìn chằm chằm nơi đó.
Chờ một lúc thì chỗ đó hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, Diệp Trí Mặc liền hỏi Diệp Vân Thường: “Tỷ! Lúc nãy tỷ đã thấy gì vậy?”
“Tỷ không rõ! Hình như là một ma thú rất đáng sợ!” Diệp Vân Thường run sợ trả lời.
Diệp Trí Mặc muốn nói thêm gì đó thì phía trước có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973361/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.