Chủ quán trọ Dạ Nguyệt từ sớm đã nhìn hết những cảnh tượng đó vào trong mắt, nhưng cũng không ngăn cản những người kia chỉ đứng nhìn Cao Hạo Hiên bị đánh cũng không nói một lời. Ai biểu hắn(Cao Hạo Hiên) quá ngu ngốc làm chi, đáng bị đánh.
“Đứng nhìn đã đủ chưa?”
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của chủ quán, ngẩng mặt lên thì thấy một khuôn mặt đen xì mắt còn trừng hắn.
Chết thật! Hắn còn quên còn có người ở đây.
“Ai da! Khách quan, người đánh thật dũng mãnh nha!” Chưởng quầy liền đổi sang vẻ mặt nịnh nọt.
“Tống Nguyệt, ngươi đàng hoàng một chút cho ta!” Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người kia Lưu Thiên liền chán ghét, gằn giọng nói.
“Ngươi đúng là một khúc gỗ cứng nhắc, không biết đùa! Ta thật tội nghiệp cho người nào thương ngươi!”
“Chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi!” Lưu Thiên trừng mắt nhìn người được gọi là Tống Nguyệt kia.
Quán trọ Dạ Nguyệt là lấy tên của chủ quán để đặt, chữ Nguyệt trong Dạ Nguyệt chính là tên của hắn, gọi là Tống Nguyệt. Hắn là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo tươi cười mị hoặc, một đôi mắt phượng tựa hồ có thể câu đi hồn phách người khác. Mà lúc này đôi mắt kia không ngừng chớp mắt nhìn Lưu Thiên, trên môi nở nụ cười chọc người đánh.
Tống Nguyệt chọc ghẹo không được Lưu Thiên thì liền bỏ cuộc, không đùa nữa, hắn nhìn sang Yến Mộ Thành hiện tại đang trầm tư yên lặng không nhìn hai người đùa giỡn ồn ào. Tống Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973357/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.