Chương trước
Chương sau
Diệp Vân Thường sau khi nghe tiếng kèn, vội vàng hướng phía đó mà chạy đến.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã đứng trước một khu rừng nhỏ, không chút do dự Diệp Vân Thường đi vào.

Vừa vào Diệp Vân Thường đã cảm thấy có gì đó không đúng, khu rừng này vô cùng yên tĩnh, không hề có tiếng của động vật hay bất cứ âm thanh gì. Nàng quan sát xung quanh một lần, không có gì ngoài mấy gốc cây bình thường thì nàng càng khó hiểu. Nếu không có việc gì đệ đệ tại sao lại sử dụng chiếc kèn đó chứ?

Không chờ Diệp Vân Thường suy nghĩ ra lý do thì tiếng kèn kia lại vang lên.

Lần này là ngay ở phía trước, nơi nàng đứng không xa. Nàng liền theo nơi phát ra tiếng kèn kia mà chạy đến.

Lúc Diệp Vân Thường đến gần thì thấy bóng người đang ngồi, bên cạnh còn có cái gì đó.

Dường như người kia nhận ra được nàng đến gần, người đó liền quay lại hướng nàng đang đứng. Lúc này Diệp Vân Thường mới nhìn rõ người kia là ai.

“Tiểu Mặc...là đệ sao?”

“Tỷ...mau đến xem nó đi!” Diệp Trí Mặc nôn nóng nói.

Diệp Vân Thường cũng bước nhanh đến chỗ Diệp Trí Mặc, nhìn vật đang nằm dưới chân hắn. Vật kia như có linh tính, nó ngước mắt lên nhìn Diệp Vân Thường.

“Đây là...” Trước mặt nàng là một con thú còn rất nhỏ, hình như nó còn bị thương không nhẹ, toàn thân đều là máu, hơi thở yếu ớt, ánh mắt lại rất kiên cường.

“Lúc đệ đi ngang qua nơi này thì gặp được nó đang đánh nhau với một yêu thú khác. Có lẽ thực lực không bằng nhau nên nó đánh không lại yêu thú kia, nhưng lại rất kiên cường mà không hề lùi bước, cố gắng đến hơi thở cuối cùng cũng phải đánh thắng con yêu thú kia. Cuối cùng nó cũng thắng nhưng lại bị thương nặng, đệ không biết y thuật cho nên...đành phải gọi tỷ đến.”

Nghe chuyện Diệp Trí Mặc thuật lại làm Diệp Vân Thường nhìn con thú nhỏ dưới đất bằng một ánh mắt khác. Không ngờ nó còn nhỏ như vậy nhưng lại rất kiên cường như thế. Không tồi...

Diệp Trí Mặc nhìn con thú nhỏ kia hơi thở càng ngày càng yếu lòng cũng nôn nóng: “Tỷ! Tỷ xem nó thế nào rồi?”

Diệp Vân Thường ngồi xuống, xem vết thương trên thân thể con thú nhỏ. Sau khi xem xong tất cả vết thương, nàng mỉm cười nói: “Vết thương của nó không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, nhưng...”

“Nhưng làm sao?” Diệp Trí Mặc nôn nóng hỏi.

“Nhưng nội thương có lẽ phải cần chút thời gian, nó bị nội thương không nhẹ đâu.”

“Như vậy là còn cứu được nó phải không?”

“Ừm! Đệ mang nó về phủ đi.”

Diệp Trí Mặc vui mừng, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy con thú nhỏ kia lên, nói với nó: “Ngươi được cứu rồi! Ngươi cũng rất may mắn khi gặp được bọn ta! Đi, ta đưa ngươi đi chữa trị.”

Con thú nhỏ kia như nghe hiểu những gì hai người họ nói chuyện nên nó vô cùng nghe lời mà nằm yên tĩnh để Diệp Trí Mặc ôm nó đi.

Sau khi về Diệp phủ, vào Tử Yên viện thì Diệp Vân Thường bắt đầu chữa trị cho con thú nhỏ kia.

Trải qua một canh giờ nàng mới cứu được cái mạng nhỏ của nó về. Nàng nhìn con thú nhỏ đang yên tĩnh trên chiếc giường nhỏ mà lúc sớm Diệp Trí Mặc không biết ở nơi nào tìm được nó, mang đến cho con thú nhỏ này nằm.

Diệp Vân Thường nhìn vết máu trên thân thể con thú nhỏ mà nhíu mày. Nàng nói thầm: “Có lẽ cần phải loại bỏ lớp lông của nó rồi! Không biết lúc nó tỉnh lại có tức giận với mình không nhỉ? Haizz kệ vậy!” Nói rồi nàng cầm một cái kéo nhỏ bước tới.

Nàng dùng nửa canh giờ để cạo hết lông ở những chỗ bị thương trên thân thể con thú nhỏ kia. Diệp Vân Thường nhìn hình dáng con thú nhỏ sau khi trải qua bàn tay của nàng thì liền buồn cười. Hầu như những chỗ bị thương đều ở trên thân của nó còn những chỗ khác lại không bị gì, cho nên nàng đành phải cạo hết trên thân mà chừa những chỗ khác lại, thành ra nhìn nó rất là...

“Phì...” Càng nhìn Diệp Vân Thường càng không thể nhịn cười được, “Thì ra là một con hồ ly nhỏ...không lông!” Con thú nhỏ kia đúng là một con hồ ly trắng.

Sau khi nhìn đủ, Diệp Vân Thường cũng chịu rời đi. Nàng bước đến chiếc giường, ngồi xếp bằng rồi bắt đầu tu luyện. Nàng cần phải tu luyện nhiều hơn, thời gian sắp đến đại hội luận võ.

Không biết trải qua bao lâu, thiếu nữ trên giường cũng mở mắt ra, nàng thở ra một hơi.

Diệp Vân Thường nhìn hai bàn tay nàng một chút, tuy vẫn chưa có gì tiến triển nhiều nhưng ít nhất nàng cũng đa củng cố lại linh lực của bản thân một chút, như vậy cũng coi như có thành quả rồi. Nàng nhìn ánh nắng bên ngoài, vươn vai một cái, mỉm cười: “Lại bắt đầu một ngày mới!” Nàng còn chưa kịp tận hưởng sự vui vẻ của buổi sáng sớm thì cửa phòng đã bị người ta đạp.

“Phanh” cửa phòng bị một cái chân đạp mở, một lão ma ma gương mặt hung ác đi vào, khinh miệt nhìn qua bài trí trong phòng Diệp Vân Thường, sau đó nhìn về phía thiếu nữ lạnh nhạt ngồi trên giường kia.

“Đại tiểu thư, gia chủ kêu ngươi đi qua đó một chuyến.”

Nói xong, nàng hung tợn trừng mắt Diệp Vân Thường một cái, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Hưu” một tiếng, một tia sáng trắng hung hăng đâm về phái lão ma ma kia.

“Rầm!” Tia sáng kia đánh vào lưng lão ma ma, nàng không kịp đề phòng trực tiếp ngã lăn từ trên bậc cầu thang xuống, cơ thể lăn vài vòng.

Lần ngã này suýt chút nữa làm cho xương cốt già yếu của nàng gãy nát rồi.

“Ai ui! Ai ui!” Lão ma ma ngồi trên đất mà kêu to, không bò dậy nổi, nàng đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Bọn nha hoàn thấy thế cũng vội vàng chạy tới đỡ lão ma ma đứng dậy.

“Trương ma ma, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”



Trương ma ma khóc lóc kêu lên: “Là do Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đánh ta, thật đáng thương cho bộ xương cốt già yếu này của ta, ta cũng tận tâm tận lực vì Diệp gia sáng sớm đến gọi tiểu thư dậy mà nàng lại đối xử với ta như vậy.”

Bà ta nói như thể Diệp Vân Thường thật sự ức hiếp nàng vậy, nhưng lại không hề phát hiện ánh mắt mọi người sau khi nghe nàng nói những lời này, sắc mặt họ đều vô cùng cổ quái.

Nàng kinh ngạc xoay người nhìn theo ánh mắt của mọi người, dĩ nhiên là phát hiện thiếu nữ kia vẫn thần sắc lạnh nhạt ngồi trên giường, khóe miệng lại đang mỉm cười nhìn nàng, nhưng nụ cười lạnh lẽo làm cho người khác rùng mình.

Từ lúc Trương ma ma ngã đến bây giờ chỉ có mấy giây mà thôi, thời gian ngắn như vậy thì làm sao Đại tiểu thư có thể quay lại trên giường được, cái này căn bản không thể xảy ra. Ngay cả Trương ma ma cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Vân Thường xuống giường, mang giày, đi đến bên cạnh Trương ma ma, bước chân nàng dừng lại một chút, khóe môi cong lên, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng bao giờ đắc tội ta, nếu không sẽ gặp báo ứng giống như lúc nãy!”

Lúc này, Diệp Vân Thường vô cùng lóa mắt, tựa như một viên minh châu tỏa sáng chói lọi.

Nhất thời mọi người đều ngây ngẩn, thiếu nữ lạnh băng mà lóa mắt kia là Đại tiểu thư phế vật Diệp Vân Thường hay sao vậy? Sao lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Diệp Vân Thường lạnh nhạt đóng cửa phòng kèm theo một câu: “Đi nói với gia chủ các ngươi là ta tới liền."

Sau khi nàng đóng cửa, xoay người nàng nhìn hồ ly nhỏ đang nằm trên giường nhỏ kia một cái, nở nụ cười. Nếu nàng nhìn không lầm thì tia sáng lúc nãy là do hồ ly nhỏ này làm đi.

Hồ ly nhỏ bị nàng nhìn chằm chằm, mới đầu còn nghĩ nàng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi nhưng nó không ngờ là bị nhìn chằm chằm lâu đến như thế, đến lúc nó chịu không nổi đành phải mở to mắt ra nhìn lại nàng. Nó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nàng nở một nụ cười vui vẻ: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ không thèm mở mắt ra nhìn ta nữa chứ! Ta thắng rồi.”

Ánh mắt hồ ly nhỏ hoang mang, đầu nhỏ của nó nghiêng nghiêng nhìn thiếu nữ đang cười đến đôi mắt cong cong trước mặt nó.

Thì ra nãy giờ nàng đang chơi đùa với nó sao? Nhưng mà nàng cười lên thật đẹp! Từ lúc nó được đến thế giới này còn chưa gặp qua người nào có nụ cười đẹp tỏa sáng như nàng cả.

Diệp Vân Thường nhìn cái đầu nhỏ của hồ ly hết nghiêng trái lại nghiêng phải, nhìn nó rất đáng yêu, nhịn không nổi liền vươn tay xoa đầu nó một cái: “Hồ ly nhỏ, ngươi thật đáng yêu quá!”

Hồ ly nhỏ không ngờ nàng sẽ xoa đầu nó, không kịp tránh thì đã bị bàn tay kia chụp lên cái đầu nhỏ của nó, không hề khách khí mà xoa xoa. Lúc mới đầu nó còn chống cự sự thân thiết này, nhưng lúc sau thì không biết vì sao nó không chống cự lại nữa. Có lẽ vì...nó luyến tiếc hơi ấm từ bàn tay nàng.

Diệp Vân Thường nở nụ cười: “Hồ ly nhỏ, có muốn đi xem kịch vui với ta hay không? Ta mang ngươi đi chơi.”

Không chờ nó phản ứng, đôi tay nàng đã ôm nó lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng, bước đi ra ngoài.

Diệp Vân Thường ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng đại sảnh Diệp gia.

Tầm mắt bọn nha hoàn đều tập trung vào Diệp Vân Thường cho nên không một ai phát hiện, thời điểm nàng rời đi, con thú nhỏ màu trắng trong ngực nàng cũng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mang theo khí phách lạnh như băng nhìn lại bọn họ.

Hồ ly nhỏ nheo mắt, nói sao thì nàng cũng là ân nhân của nó, không thể để người khác ức hiếp ân nhân của nó như vậy được, nếu như thế mặt mũi nó biết để đâu?

Đại sảnh Diệp gia.

Diệp Bảo Dương ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh hắn là Diệp Mộng Dao và Diệp Mộng Tuyết.

Thấy Diệp Vân Thường bình thản mà tới, Diệp Mộng Tuyết nở nụ cười đắc ý, vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng. Trái lại, Diệp Mộng Dao mặc một bộ váy màu hồng cánh sen lại bình tĩnh ngồi đó nhìn Diệp Vân Thường.

“Không biết Nhị thúc có việc gì mà cho người gọi ta lúc sáng sớm như vậy?” Diệp Vân Thường không nóng không lạnh nói.

Diệp Bảo Dương vẻ mặt tỏa ra vẻ khó xử mà nhíu mày, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi. Nếu như Diệp Vân Thường không tinh mắt nhìn được trong ánh mắt hắn có lóe lên sự vui vẻ thì nàng cũng nghĩ là có chuyện gì nghiêm trọng lắm mà không dám nói với nàng.

Diệp Vân Thường chỉ khoanh tay ôm hồ ly nhỏ mà xem kịch chuẩn bị diễn, bên môi còn treo nụ cười lạnh nhạt, không nóng không vội.

Nhìn một Diệp Vân Thường như vậy, Diệp Mộng Dao có phần không đoán ra nàng đang nghĩ gì trong đầu.

Diệp Mộng Dao nhìn vẻ mặt khó xử của cha nàng, không đành lòng nói: “Cha, vẫn là để ta nói đi.”

“Tỷ tỷ, lần này cha muội gọi tỷ qua đây là vì trong cung vừa đưa thánh chỉ đến cho gọi ngươi cùng cha muội lập tức tiến cung diện thánh.”

Chân mày Diệp Vân Thường hơi nhăn lại...

Vào cung? Gặp nàng?

Trên đại điện to lớn, vô cùng huy hoàng đẹp đẽ quý giá, Thiên Vũ đế cùng Hoa quý phi mà lúc gần đây hắn mới tuyển chọn được, cũng là phi tử hắn yêu thương nhất, còn có một sô đại thần cùng các hoàng tử, hoàng tôn.

“Tham kiến bệ hạ.” Diệp Bảo Dương quỳ xuống, sau đó dùng tay túm lấy tay Diệp Vân Thường đang không có chút phản ứng đứng đó, trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi thất thần làm gì? Còn không mau quỳ xuống hành lễ!”

Diệp Vân Thường vẫn không có chút phản ứng nào, đôi mắt lạnh nhạt nhưng lại rất kiên cường.

Từ mấy năm về trước, nàng đã hứa với lòng chỉ được quỳ trước hai người. Hai người kia chính là cha mẹ nàng.

Trừ hai người đó ra, nàng dù có chết cũng sẽ không tự hạ thấp bản thân mà quỳ trước mặt người khác.

“Diệp Vân Thường!”

Nhìn sắc mặt Thiên Vũ đế trầm xuống, Diệp Bảo Dương quýnh lên, thấp giọng quát. Từ khi nào mà nàng lại không nghe lời hắn như vậy? Nàng chết cũng không sao nhưng làm liên lụy Diệp gia là tội của nàng.

“Làm càn!”



“Bệ hạ!” Một tiếng nói nũng nịu vang lên.

Ánh mắt Thiên Vũ đế quay sang ôn nhu nhìn nữ tử mà hắn sủng ái nhất hỏi: “Ái phi, nàng có chuyện gì?”

“Bệ hạ~! Thần thiếp có chút đói bụng.” Liễu Như Hoa nhẹ sờ bụng, mỉm cười thẹn thùng, “Thần thiếp muốn bệ hạ nhanh giải quyết cho xong việc rồi cùng thiếp dùng bữa! Có được hay không bệ hạ?”

“Ha ha” Thiên Vũ đế cười to, vươn tay ôm lấy Liễu Như Hoa vào lòng vỗ về, ôn nhu nói: “Được, trẫm lập tức sẽ cùng ái phi dùng bữa.”

“Vậy thần thiếp đa tạ bệ hạ.” Liễu Như Hoa nhịn sự chán ghét trong lòng xuống, nở một nụ cười tuyệt mỹ.

Sau khi dời mắt khỏi Thiên Vũ đế, nàng chuyển ánh mắt sang Diệp Vân Thường, lặng lẽ nháy mắt một cái. Diệp Vân Thường xác định nữ nhân này cố tình giúp đỡ nàng.

Nhưng vì sao? Rõ ràng từ đó giờ không hề quen biết nhau, vì sao lại giúp nàng?

“Ngươi chính là Diệp Vân Thường?” Thiên Vũ đế nhìn thiếu nữ đứng phía dưới, không thể không thầm than Diệp gia Diệp Vân Thường này còn nhỏ nhưng đã có một dung nhan hại nước hại dân như vậy, nếu như nàng không phải là một phế vật, chỉ sợ Phong nhi sẽ không muốn từ hôn với nàng.

“Đúng vậy.” Diệp Vân Thường không chút sợ hãi nào mà nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ đế.

Thiên Vũ đế tuy có chút bất mãn mà nhíu mày nhưng cũng không phát giận chỉ dùng lời nói lạnh lùng: “Hôm nay trẫm cho gọi ngươi là để suy xét về chuyện tứ hôn của ngươi cùng Nhị hoàng tử lúc trước. Hiện tại hủy bỏ hôn ước này, đồng thời ta cũng sẽ giúp ngươi chọn một vị hôn phu khác. Ở đây đều là những hoàng tử chưa có chính phi, gả qua cũng sẽ không ủy khuất ngươi.”

Nghe Thiên Vũ đế nói vậy, các vương tôn quý tộc có mặt đều vô thức lùi lại phía sau vài bước.

Tuy là nữ nhân này có dung mạo khuynh thành nhưng nàng vẫn là phế vật của Diệp gia. Dù có cưới vào phủ cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp, sao bọn họ có thể để một phế vật như nàng làm chính phi được chứ? Phế vật như nàng sẽ không mang lại lợi ích gì cho bọn họ.

“Ta đồng ý sẽ từ hôn! Nhưng...” Diệp Vân Thường quét mắt qua nhóm hoàng tử, hoàng tôn quý tộc đang sợ hãi kia, nhàn nhạt cong khóe môi, “Không phải là hoàng tộc các ngươi từ hôn mà là ta không muốn gả cho Nhị hoàng tử, càng không muốn có bất cứ mối quan hệ gì với người hoàng tộc các ngươi."

“Diệp Vân Thường!” Diệp Bảo Dương rống lên, phế vật này muốn chết hay sao vậy? Có muốn chết cũng không nên kéo theo Diệp gia vào chứ. Hoàng tộc là thân phận gì? Cho nàng một vị trí chính phi đã là để mắt đến nàng, dù cho có thành tiểu thiếp, Diệp Bảo Dương hắn cũng không dám nói ra nửa chữ.

Nhưng phế vật này lại không biết tốt xấu như thế, lại dám khinh thường các hoàng tử, hoàng tôn này trước mặt nhiều người như vậy.

Diệp Vân Thường lạnh nhạt nhìn Diệp Bảo Dương, trào phúng cười, hiện tại đã biết sợ rồi sao? Tại sao lúc mang nàng theo lại không thấy hắn sợ hãi?

“Ta, Diệp Vân Thường có sự cao ngạo của bản thân, nói thật, ta chính là khinh thường Nhị hoàng tử, một con ngựa giống đi gieo giống khắp nơi như vậy, dù mắt ta có mù cũng sẽ không coi trọng một người như hắn.”

Ngựa giống...gieo giống khắp nơi?

Các hoàng tử, hoàng tôn có mặt đều ngạc nhiên, đây là không phải nói tất cả bọn họ sao?

Nhưng họ nhìn thấy vẻ mặt Thiên Vũ đế xanh mét, mọi người đều ngậm miệng không dám hó hé một lời.

Liễu Như Hoa ngồi bên cạnh Thiên Vũ đế sau khi nghe những lời này của Diệp Vân Thường, thiếu chút nữa nhịn không được vỗ tay khen ngợi, còn không phải như vậy sao? Một đám ngựa giống lây nhiễm vi khuẩn.

“Phụt” Một tiếng cười vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.

Yến Mộ Lân gấp quạt xếp lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi, ta nhất thời không nhịn được! Diệp Vân Thường, nếu như ngươi không phải là phế vật, ta nhất định sẽ lấy ngươi.”

“Ta đã nói, ta không có hứng thú với ngựa giống! Nam nhân của ta, cả đời chỉ được lấy một mình ta, không thể đi lây nhiễm vi khuẩn khắp nơi! Cho nên dù ta là phế vật vũng sẽ không gả cho ngươi.”

Yến Mộ Lân hơi nhướng mày, quạt xếp nhẹ nhàng lay động, hắn nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một kiến nghị.”

Lúc này, Thiên Vũ đế đã hồi phục tâm trạng nhưng sắc mặt lại vẫn cực kỳ thâm trầm.

“Cứ nói đi, đừng ngại.”

“Phụ hoàng, có nhớ Tứ đệ hay không? Đệ ấy từ nhỏ đã không tiếp xúc với nữ nhân, hiện tại trong phủ cũng chỉ có một ma ma chăm sóc hắn! Thậm chí sau này cũng không hề được tiếp xúc với nữ nhân nào nữa! Nhi thần nghĩ nàng rất xứng đôi cùng với Tứ đệ, không bằng để họ định ra hôn ước, biết đâu khi đệ ấy lấy nàng mà lại tốt hơn trước thì sao! Nhi thần nói như thế, Phụ hoàng thấy có đúng hay không?”

Tứ đệ thân ái, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta đã chọn cho ngươi một người vợ nghiêng nước nghiêng thành.

Thiên Vũ đế là một người thù dai, hắn cũng không tốt bụng vì con hắn mà suy nghĩ chỉ là bây giờ không thể công khai xử quyết nữ nhân này hoàn toàn vì mặt mũi Diệp gia nhưng hắn cũng không ngại trừng phạt nàng một chút: “Tốt, trẫm hạ chỉ ba tháng sau nữ nhi Diệp gia Diệp Vân Thường thành hôn cùng Nhàn vương Yến Mộ Thành.”

Nhàn vương?

Nhàn vương này cũng chính là Tứ hoàng tử, hắn do thân thể không tốt cộng với lời đồn khắc thê, dung mạo xấu xí nên rất ít khi ra khỏi phủ, khi hắn ra khỏi phủ cũng chỉ ngồi bên trong xe ngựa không lộ mặt ra ngoài, bên trong phủ cũng chỉ có một ma ma chăm sóc hắn, cho nên người hoàng tộc cũng không có ai gặp qua Tứ hoàng tử, họ cũng không biết hắn có xấu xí như lời đồn hay không. Chỉ những người có qua lại cùng hoàng tộc mới biết được dung mạo của vị Nhàn vương này như thế nào mà thôi.

Thân thể không tốt? Dung mạo xấu xí?

Trong trí nhớ nàng hiện lên hình dáng một nam nhân. Người nam nhân đó không những có dung mạo tuyệt mỹ còn có thân thể vô cùng mạnh khỏe, thực lực lại rất cao. Nàng đối với lời đồn này cảm thấy đáng sợ.

Còn về lời đồn hắn khắc thê là do trước đó Thiên Vũ đế cũng đã cưới cho hắn hai người chính phi nhưng không hiểu vì sao, một người vừa cưới vào phủ qua một đêm liền bật vô âm tính, còn một người thì cưới vào được mười ngày cũng vô cùng kỳ lạ mà mất tích. Cho nên mọi người suy đoán là do hắn mạng khắc thê nên hai người kia đã chết.

Diệp Vân Thường vốn không muốn gả vào hoàng tộc nhưng lúc này lại có ý tưởng khác.

Nếu như ở Nhàn vương phủ, nàng sẽ dễ hành sự hơn ở Diệp phủ, càng thích hợp để nàng phát triển hơn...

Ba tháng...lúc đó khiến hắn từ hôn nàng là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.