Nhìn những người kia không một người nào lên tiếng nữa, Diệp Vân Thường nói tiếp: “Nếu như không còn ai muốn đánh nữa thì ta cũng không ép buộc, chỉ nói một câu...bắt đầu từ hôm nay lời ta nói các ngươi đều phải tuân theo, có nghe thấy chưa?”
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu, chủ tử!” Tiếng đáp lại vang vọng cả hậu viện.
“Ừm, rất tốt! Hôm nay các ngươi theo ta, tương lai có thể sẽ nguy hiểm, trắc trở nhưng ta có thể hứa với các ngươi là sẽ để cho các ngươi đứng trên cao mà nhìn xuống, nhưng nếu trong các ngươi có người phản bội lại ta thì...sẽ chết.”
“Thuộc hạ đã biết!”
“Phượng Nhi mang nàng đi trị thương.” Diệp Vân Thường lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược đưa cho Phượng Nhi, liếc mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi bệt trên võ đài. Những người này nếu muốn họ trung thành với một người thì người đó phải đủ cường đại.
“Dạ chủ nhân.”Phượng Nhi cung kính đáp.
Diệp Vân Thường nhìn đám người phía dưới, sau đó lên tiếng nói tiếp: “Ở đây có tất cả bao nhiêu người?”
“Dạ, có tất cả là 120 người, trong đó có 70 người nam và 50 người nữ.” Phượng Vũ đứng bên cạnh trả lời.
“Người lớn nhất là bao nhiêu tuổi và nhỏ nhất là bao nhiêu?”
“Dạ, lớn nhất là mười lăm tuổi và nhỏ nhất là mười ba tuổi.”
“Ừm, ta cần có một người đứng ra quản lí tất cả người ở đây cùng với mười hai người làm đội trưởng, chia làm mười hai nhóm, mỗi nhóm mười người, cùng nhau tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973313/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.