“Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha, sau khi quay về Hoàng Sơn Môn, ngươi liền đi đến cấm địa bế quan một tháng, không có lệnh của ta không cho phép đi ra, còn một chuyện nữa, đó là chuyện đồ đệ của ta, ta hi vọng sẽ không có bất kì người nào biết, bao gồm cả đồ đệ ngươi, cho nên chuyện đã xảy ra hôm nay ngươi nên quên đi.” Vân Hi hừ lạnh, nói tiếp: “Nếu như để ta biết ngươi để lộ ra chuyện gì, thì đổi từ một tháng thành một năm.”
Hư Trúc sợ đến mức hai chân đều run lên, nếu đến cấm địa thì chắc chắn không chết cũng sẽ lột một lớp da...
.......
“Lão gia, lão gia, Hư Trúc đại sư tới.”
Trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Bảo Dương đang thích ý phẩm trà, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng được cảnh Hư Trúc đại sư đến tìm nha đầu kia, khóe miệng không kìm nén được liền cong lên.
Đúng lúc này, một âm thanh thông báo truyền đến, ngay lập tức trong lòng Diệp Bảo Dương vui vẻ, đang muốn đi ra nghênh đón lại thấy Hư Trúc một thân áo bào màu đồng bước nhanh từ bên ngoài vào.
Lúc này sắc mặt Hư Trúc nghiêm trọng, cũng không có vẻ vui sướng như Diệp Bảo Dương đã dự đoán, điều này làm hắn thấp thỏm trong lòng, chẳng lẽ ở đó xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?
“Hư Trúc đại sư, không biết chuyện có được như ý nguyện hay không?” Diệp Bảo Dương cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, cung kính nói.
Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973302/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.