Chợt một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến: “Bên trong có chuyện gì mà đông người vậy?”
Đám thương nhân tò mò nhìn ra cửa, xem người đến là ai.
Diệp Trí Mặc nghe giọng nói kia liền biết người đến là ai, chẳng phải là Lâm Hoài kia sao.
“Sao hắn lại đến nữa vậy?” người trong gia trang nghe giọng nói kia liền đau đầu, một người trong đó lắc đầu ngán ngẩm nói.
“Tiểu Mặc thân yêu...” theo đó là thân ảnh Lâm Hoài bước như bay đến chỗ Diệp Trí Mặc.
“Mau tránh ra...” một giọng nói hoảng hốt vang lên, những người ở gần cửa phòng đều tránh ra.
“Ầm” Lâm Hoài bị Diệp Trí Mặc đạp cho một cái bay ra ngoài như diều đứt dây, nhưng dường như hắn cũng đã quen với hành động này của Diệp Trí Mặc nên không chút hoảng loạn, thuận theo cái đạp kia lộn vài vòng trên không trung, chân nhẹ nhàng đứng vững trên mặt đất.
“Lần này nhẹ nhàng hơn lần trước, ta biết ngươi thương xót cho ta...ta nói có đúng không Tiểu Mặc~!” Bị đạp một cái như thế nhưng Lâm Hoài vẫn cứ không sợ mà sáp lại Diệp Trí Mặc, chọc ghẹo hắn.
Diệp Trí Mặc đẩy người Lâm Hoài ra xa, gương mặt ghét bỏ, cắn răng nói: “Cút!!!”
Người hầu trong gia trang cũng đã quen với cảnh tượng này, đều cười cười nhìn hai người họ.
Không hiểu tại sao Lâm thế tử lại rất thích đến chọc ghẹo Nhị thiếu gia của họ, chọc đến mức bị đánh cho tơi tả, bầm tím cả khuôn mặt nhưng vẫn cứ thích chọc cho Nhị thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chinh-la-mot-ngoai-le-cua-ta/2973296/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.