Chương trước
Chương sau
"Cần ta lảng tránh một lúc không?" Tiểu Ly mẫn cảm mà cảm thấy, San Đạo thật giống muốn cùng Tiểu Bạch nói ra một bí mật rất lớn nào đó...
Biết được càng nhiều, càng nguy hiểm. Vì không để bị diệt khẩu, hắn cảm thấy mình tốt nhất cái gì cũng không biết thì tốt hơn...
Đã thấy một mặt hung tàn của Tiểu Bạch, quả thực là người cản thì giết người, thần cản thì giết thần, hắn vẫn là nên biết điều một chút đi! Tiểu Ly rất khôn khéo...
"Không cần, bởi vì ta cũng có chuyện muốn thẳng thắn nói với Tiểu Ly..." San Đạo trướng đỏ mặt, như kiểu đã bị táo bón ba ngày...
Thế là xong, thẳng thán nói hết đi, bằng không lương tâm bất an, nội tâm cực kỳ dằn vặt!
Vì bảo đảm không bị diệt khẩu, San Đạo hốt XP bất bại đang ngủ ở phòng cách vách qua...
Chuyện cậu muốn nói quá mức kích động, vạn nhất bị hai tên này phẫn nộ đến bóp cổ, đệ đệ mình còn có thể vớt mình một mạng, bằng không...
Vì lẽ đó, bốn người ngồi ở bốn mặt bàn, hình thành thiên nhiên hài hòa, hạn chế lẫn nhau.
San Đạo một đời đều chưa từng có thái độ khiêm nhường như vậy, câu đem khuôn mặt nhỏ sám hối chôn đến trên mặt bàn, khàn giọng mở miệng: "Các ngươi phải thề, bất luận sau khi ta nói chuyện gì, hai người các ngươi cũng không được đánh ta!"
Qua một khoảng thời gian vẳng lặng, San Đạo nghe được hai tiếng "Ừm..."
Được bảo đảm, cậu rốt cục lấy hết can đảm bắt đầu nói: "Từ trước, có một viên trứng, từ khi nó bắt đầu được thai nghén, liền nhất định phải trở thành tổng công đại nhân mạnh mẽ nhất, hoàn mỹ nhất, mỹ lệ cùng trí tuệ nhất cõi đời này..."
Lại tới nữa rồi! Tiểu Ly thở dài một tiếng, nâng cằm nghiêng đầu bắt đầu buồn rầu...
Tiểu Bạch trực tiếp dùng ngón tay trỏ gõ bàn, lạnh lùng nói: "Nói điểm chính!"
"Ta thẳng thắn, các ngươi bình tĩnh xíu đi! Cho dù là đánh, cũng không được đánh lên mặt, được không?" San Đạo lén lút ngẩng mặt lên, liếc nhìn mắt Tiểu Bạch, lại nhìn Tiểu Ly một chút.
Hình như hơi sai sai... Lúc trước cậu là nữ vương, hai người này là người hầu trung khuyển.
Ngày hôm nay, cậu là tội nhân, hai vị kia là —— người bị hại...
"Ta nghiệp chướng nặng nề... Thật sự!" San Đạo run rẩy môi, cảm thấy chuyện này thực sự là khó có thể mở miệng...
"Ca, huynh mang thai sao?" XP Bất Bại đột nhiên xen mồm.
Ba người cùng nhau kinh ngạc đến ngây người... What the f…!
"Huynh ấp úng, như diễn viên trong mấy bộ phim vậy. Muốn nói là mình có thai, nhưng mà chưa kết hôn đã có thai, vì lẽ đó rất kinh hoảng... Đặc biệt ngay cả mình cũng không biết cha đứa bé là ai!" XP Bất Bại hàng 2B này đầu luôn luôn không cùng sóng não với người thường. Hắn cảm thấy San Đạo hiện tại chật vật là do hậu quả xấu sau khi giao phối threesome...
"Câm miệng!" Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly đồng thời lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
"Chúng ta cùng ngươi ca là thuần khiết, không được nói mò!" Tiểu Ly điểm điểm đầu đá của XP Bất Bại.
"Ngươi tiếp tục!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm San Đạo đầu đầy mồ hôi, thúc giục cậu.
San Đạo rốt cuộc lấy hết sức bình sinh, nắm tay nhắm mắt hô: "Được rồi, hai người các ngươi đều là ta trộm về, đều do ta từ nhỏ đã là một tên khốn nạn tham sắc, các ngươi có thể bắt đầu chặt ta!"
Lại là một không gian yên tĩnh với tiếng hít thở. San Đạo không dám mở mắt, sợ bị thẩm phán phán tù chung thân...
"Hóa ra là cái này, chúng ta đã sớm biết a!" Tiểu Ly bình tĩnh nói.
Tiểu Bạch cũng gật gật đầu nói: "Ta biết mình là con nuôi của ba mẹ! Mẹ A Châu đã nói thẳng với ta... mà tháng ngày ở phòng trẻ con của XP gia lúc nhỏ, ta còn nhớ!"
Hai người đều tương đối trấn định - nhìn chằm chằm San Đạo, cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly rất ít khi phiền muộn vì thân thế của mình, tháng ngày vui đùa cùng San Đạo đều che lấp hết thảy mọi bi thương.
Trên đời có biết bao cô nhi, nhưng bọn họ có thể luôn được ở cạnh người thương nhất, cùng cậu cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau lớn lên. Cùng cậu thay răng, nhìn cậu cùng cao cùng mập ra, nhìn mọi cảm xúc vui buồn của cậu, cùng cậu học tập mọi kiến thức. Áp vào nghe nhịp tim đều đặn của cậu, biết bao may mắn!
"Nếu như không phải là bởi vì tư tâm của ta, các ngươi không cần sống như thế này! Các ngươi vốn nên là rồng phượng, tiền đồ vô lượng. Ta là một từ đầu đến đuôi đều là đồ vô lại!" San Đạo móng tay đều bấm đến trong thịt.
Hiện tại ai cũng không ngăn cản được cảm xúc mãnh liệt dân lên như vỡ đập của San Đạo...
"Hai người các ngươi đều không phải dân thường..."
"Tiểu Bạch ngươi cũng là tôn tử của Hải Hoàng... Con thân sinh của Miêu thiếu cùng tiểu vương tử... Vì lẽ đó ngươi cùng tên khốn Tiểu Ái kia, vốn là anh em ruột! Tuy việc này thực sự có chút tàn khốc, nhưng đều là thật sự, ta lúc đó bướng bỉnh, trộm ngươi từ trong cái sào trứng kia, dưỡng đến trong vỏ trứng của ta. Tiểu Ái là sau đó mới ấp ra!"
"Vì lẽ đó ngươi căn bản không cần cảm thấy mình kém cậu ta một bậc! Cậu ta là Vương Tôn, ngươi cũng vậy!"
Tiểu Bạch trợn to mắt, khuôn mặt trắng khuôn biểu hiện rõ vui hay giận, chỉ có hàng mi như tuyết không lay động, thuần khiết một màu.
Tiểu Ly co giật khóe miệng nhìn cái tên cùng mình đấu đá suốt 13 năm, cảm thấy đây cũng quá ba trấm  -- hàng này lại là một Vương Tôn? Quá khó tin!
"Còn có, Tiểu Ly cũng là ta trộm tới... Lúc đó vợ Hổ Vương đang sinh sản, sinh ra thai đầu tiên, lại sinh ra Tiểu Ly, ta nhìn xung quanh không có ai, liền mượn gió bẻ măng, cũng hốt đến bên trong vỏ cứng của ta... Kỳ thực Tiểu Ly ngươi là đệ đệ sinh đôi của Phong Hải Dương! Ha ha... Nói rồi chắc ngươi không tin, tuy rằng cậu ta là hổ còn ngươi là hồ ly, nhưng ta dùng JJ bảo đảm ta nói tất cả đều là thật sự, các ngươi thực sự là cùng một mẹ sinh, trước sau cũng chỉ chênh lệch nửa giờ..."
Hiện tại Tiểu Ly cũng trợn to mắt, như bị sét đánh một nhát, cả người đều cháy đen thui.
Mà Tiểu Bạch thì lại rốt cục cũng bình tĩnh lại, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn đối thủ cạnh tranh của mình —— rất tốt, hai bên hòa nhau rồi! Lão tử cũng ngược một vương tử 13 năm, không tính thiệt thòi!
Không thể không nói Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly đều là hai kỳ hoa! Không một chút nào quan tâm thân thế của mình, trái lại là quan tâm thân thế đối phương hơn một chút! Ta thảm? Hắn so với ta càng thảm hại hơn, ha ha!
Tuy rằng từ nhỏ đã bị San Đạo hốt đi, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, không hưởng thụ tình thương của cha mẹ ruột, thế nhưng vừa nghĩ tới đối phương cũng khổ bức giống mình, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì không thể chịu đựng...
San Đạo tiếp tục vẻ mặt đưa đám: "Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Ta không nên bởi vì nhìn thấy các ngươi đáng yêu liền chiếm các ngươi làm của riêng! Ta không nên cướp đoạt sinh hoạt vốn có của các ngươi, đem các ngươi mạnh mẽ nhốt lại ở bên người... Để cho các ngươi từ vương tử Vương Tôn quý tộc biến thành người bình thường như bây giờ, trở thành người cùng học của ta, hiện tại ta thẳng thắn, ta sám hối, các ngươi trừng phạt ta đi! Các ngươi có thể đánh ta, đừng đánh mặt là được; cũng có thể lập tức rời đi ta, trở về với cha mẹ ruột thịt! Nếu như có cần đưa ra cái chứng minh gì, ta hoàn toàn có thể chịu đòn nhận tội, tự mình nói rõ ràng cùng bọn họ, thật sự!"
Hiện tại Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly từng người mang ý xấu riêng, không thế nào chú ý San Đạo đang khóc ròng ròng, nhưng đều nhìn chằm chằm bất kỳ biểu hiện nào trên mặt đối phương, như là đang tiến hành một vòng phân cao thấp mới.
Tuy rằng nội tâm rất chấn động không sai, nhưng việc cấp bách chính là đừng để lộ ra vẻ mặt gì cho bên kia chiếm ưu thế...
Nuôi 13 năm, mắt thấy qua mấy năm liền có thể thu gặt, làm sao có khả năng làm cho đối phương ăn độc thực? Không thể không nói Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly đều là hai tên phúc hắc.
Trong bốn người này, chỉ có một người đột nhiên đứng dậy ——XP Bất Bại.
Trong con ngươi màu tím của hắn hình như có lửa giận, hắn chậm rãi nói: "Huynh là nói, Tiểu Ly là đệ đệ cùng thai với Phong Hải Dương? Vậy hằng ngày Phong Hải Dương lén lút theo dõi, chẳng lẽ không phải theo dõi huynh, mà là Tiểu Ly?"
XP Bất Bại ngày thường rất ngốc trong nháy mắt này đột nhiên thông suốt, tất cả "Hắn cho rằng" cùng "Chắc hẳn như vậy", đột nhiên bị lật đổ đến sạch sẽ triệt để.
"Hẳn là vậy đi! Vì lẽ đó ta nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy đuối lý, chạy đi liền chạy... Phong Hải Dương thông minh như vậy, nên cảm thấy có cái gì không đúng, ta thấy cậu ta mấy lần đều muốn tìm Tiểu Ly nói chút gì đó, ta nhìn thấy cậu ta liền chạy, chỉ lo việc này làm lộ!" San Đạo nghẹn ngào giải thích.
"Chẳng trách huynh để ta canh chừng Phong Hải Dương, còn nói rằng cậu ấy định đánh huynh, để ta thấy cậu ấy tới gần liền ngăn trở, hóa ra..."
"Ô ô... Ta sợ cậu ta cướp Tiểu Ly! Ta thừa nhận ta ích kỷ!"
XP Bất Bại quả thực phục đại ca của mình rồi. Chuyện như thế này cũng dám làm, hại hắn ngày đêm đề phòng Phong Hải Dương, còn cùng cậu ta trừng mắt ấu trĩ n lần, còn đánh nhau một trận... Còn cắn...
XP Bất Bại lần đầu tiên trong đời có kích động muốn "ăn cỏ gần hang". Thật muốn đánh cho San Đạo một trận, hơn nữa còn muốn tẩn vô gương mặt đó!
Hắn cũng lười nghe ca hắn chém gió. Hành vi tội ác của hắn, chính là muốn chuộc một đêm cũng chuộc không xong...
XP Bất Bại đứng lên, ngôi sao ở đỉnh đầu hắn rạng ngời rực rỡ. Hắn đập cánh, xuyên qua phòng tuyến, đánh tan cảnh linh, không nhìn những hệ thống camera trên không trung kia, mạnh mẽ tiến vào phòng ngủ sang trọng nhất chỗ sơ trung.
Là một căn nhà hai tầng độc lập, bên trong là hài tử Hổ Vương. Lầu một là Phong Bình, lầu hai là Phong Hải Dương.
XP Bất Bại đáp trên sân thượng, đẩy cửa sổ mà vào. Chuông báo trên cửa đột nhiên hú ầm lên, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng hắn thưởng thức dáng ngủ của Phong Hải Dương.
Phong Hải Dương giật mình tỉnh, vừa muốn ngồi dậy, liền bị nhốt lại ở trong lồng ngực một gia hỏa cường hãn.
"Người đâu, có trộm!" Cậu theo bản năng kêu một tiếng, dẫn đến Phong Bình ở lầu một chạy đến.
Đèn sáng, định thần nhìn lại, tên to gan này là ai!
Bà nội, là tên XP Bất Bại dâm tặc, dám ôm đại ca hắn, ngay ở phòng ngủ ca hắn, trên giường ca hắn, còn ôm thắm thiết vậy à!
Y nha nha, lão tử liều mạng với ngươi! Phong Bình như lợn rừng điên cuồng, lao thẳng qua...
XP Bất Bại trong nháy mắt ôm Phong Hải Dương rời đi... Tên ngu ngốc này, lực mạnh như thế mà lao đến, bộ không sợ làm đại ca của mình gãy xương sao? Thật không có đầu óc!
XP Bất Bại nhốt lại Phong Hải Dương, cảm thấy cậu thực sự quá nhẹ, một thanh niên hơn hắn tận hai tuổi mà nói... Thể trọng này xác thực không đạt tiêu chuẩn!
"Ngươi nhìn, trời đầy sao đẹp không?" XP Bất Bại dùng ánh mắt thuần túy ngây thơ như hài tử nhìn Phong Hải Dương, đột nhiên ngốc ngốc hỏi một câu như vậy... Lại như một gia hỏa luống cuống sứt sẹo ở lần đầu hẹn hò, một câu hoa câu đều khá xàm —— ngày hôm nay mặt trăng thật tròn a!
Phong Hải Dương dùng sức ôm eo XP Bất Bại, thậm chí dùng hai chân kẹp chân hắn... Đây là lần đầu tiên cậu ôn nhu nhẹ nhàng mà đáp lại, cậu run rẩy môi nói: "Ừm, không tệ..."
Cậu có thể phản kháng sao? Giời ạ!
Hiện tại cậu bị tên người chim chết tiệt này ôm ở giữa không trung lơ lửng, cách mặt đất ít nhất 2 0 mét, nếu như không cẩn thận té xuống, cậu sẽ nhẹp lép thành bánh thịt đó chời!
XP Bất Bại, xem như ngươi lợi hại! Hiện tại mà có đòi hôn, cậu cũng sẽ bị ép đáp ứng đi! Cậu còn trẻ, mới 13 tuổi, nhân sinh mỹ mãn tốt đẹp vẫn chưa hoàn toàn sống hết đây! Cậu còn không muốn chết đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.