Bọn họ đứng ở sau lưng cách chỗ của Đóa Nhi khoảng mười bước chân.
Bên dưới sàn nhà, đặt một tờ giấy trắng to khoảng ba thước, Đoá Nhi ngồichồm hổm trên mặt đất, đang vẽ tranh đưa lưng về phía bọn họ.
Bức tranh căn bản đã hoàn thành, vẽ một bầu trời xanh thẳm, một đám mây trắng, và mặt trời đỏ rực.
Dưới trời xanh, Doãn Tiêu Trác và Tư Lam mỗi người dắt một tay Đoá nhi, đi dưới cánh đồng hoa tươi đang nở rộ.
Đoá Nhi tô màu xong chỗ cuối cùng, để cọ màu xuống, thở dài một cái nặng nề, than thở giống như người lớn vậy.
Bên cạnh của Đóa Nhi, còn có Lãng Ngạn mặc toàn thân màu đen.
”Đóa Nhi, tại sao thở dài?” Lãnh Ngạn sờ sờ tóc của bé, cho là bé đang lo lắng cho bệnh tình của mình.
Thân thể nho nhỏ của Đóa Nhi đứng nghiêm, tóc bị gió thổi làm rối tung, “Chú Lãnh, cháu không muốn chữa bệnh.”
Lãnh Ngạn khiếp sợ, hai người phía sau bọn họ lại càng khiếp sợ hơn, Dung Tư Lam lập tức muốn chạy lên hỏi Đóa Nhi tại sao, lại bị Doãn Tiêu Tráckéo lại.
”Tại sao?” Lãnh Ngạn thay Tư Lam hỏi ra vấn đề này.
”Chú Lãnh, cháu hiểu bệnh của cháu không thể chữa khỏi, có đúng không?”
Lời nói của Đóa Nhi hiện ra vẻ bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi củamình, khiến cho Lãnh Ngạn, người ai cũng gọi là núi băng nghe thấy mànhịn không được cảm thấy run sợ.
”Không phải, Đóa Nhi, bây giờ yhọc rất phát triển, bác sĩ cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995143/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.