Có lẽ anh không cótiền, tạm thời không có năng lực cung cấp cho cô cuộc sống yên ổn, nhưng không sao! Chỉ cần bọn họ cùng chung cố gắng, lực lượng hai người nhấtđịnh mạnh hơn một, đúng không?
Cô từng nghĩ, Đóa Nhi có thể trở thành gánh nặng của anh không, hiện giờ, cô vẫn lo lắng vấn đề này.
“Sói háo sắc!” Cô nâng mắt ướt nhẹp lên, “Em muốn hỏi anh, nếu như, cómộtngày em và Đóa Nhi trở thành gánh nặng rất lớn của anh, anh sẽ làm sao?”
“Đương nhiên là bỏ rơi gánh nặng!” Anh đáp không chút nghĩ ngợi.
Ánh mắt của Dung Tư Lam trầm xuống.
Anh cười khẽ, hôn lên lông mi thật dài của cô, “Đứa ngốc! Ý của anh, emphải bỏ rơi gánh nặng, để lên lưng anh, cho dù là gánh nặng bao nhiêu,nhớ kỹ, không được để bản thân mang! Anh muốn cưng chiều em thành côngchúa, làm hư em!”
“Sói háo sắc!” Hai mắt Dung Tư Lam đẫm lệ, ôm sát hông anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi anh.
Anh được sủng mà run sợ, đồng thời cũng cười khổ không thôi, “Lam nhi, cóthể đừng gọi anh là sói háo sắc được không? Ở bên ngoài gọi vậy nghekhông được tốt!”
Dung Tư Lam bật cười, “Hiện giờ cũng không phải ở bên ngoài! Cứ gọi! Sói háo sắc! Sói háo sắc!”
Doãn Tiêu Trác cười một tiếng, “Thật sự là sói hao sắc? Vậy anh nên làm chuyện sói háo sắc nên làm rồi chứ?”
Dung Tư Lam luống cuống, mặt đỏ lên vội kêu, “Không được! Anh dám!”
Doãn Tiêu Trác cười to, chỉ khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995099/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.