“Tiêu Trác, anh đoán xem em là ai?” Một giọng nói dù nằm mơ anh cũng không nghĩ đến vang lên ở đầu dây bên kia.
Tim anh đột nhiên đập nhanh, số này quen quá. Chẳng lẽ sau nhiều năm nhưvậy cô vẫn không đổi mã số sao? Vậy tại sao anh gọi nhiều lần rồi mà vẫn không được?
Anh đột nhiên cảm thấy tức giận, nhíu mày, cất giọng lạnh lùng, “Xin lỗi, tôi đoán không ra.”
“Tốt lắm, không ngờ anh lại quên em.” Giọng của đối phương mềm mại, dịu dàng tựa như oán trách, tựa như sầu khổ.
“Xin hỏi là ai? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây. Tôi rất bận.”Anh cảm thấy giọng mình đang run rẩy, đang tự hỏi chẳng lẽ mình còn nhớnhung người phụ nữ này sao?
“Tiêu Trác.” Cô ta còn làm nũng, “Embiết là anh cố ý làm vậy. Nếu anh không nhớ số điện thoại của em thìcũng sẽ nhanh chóng nhận ra giọng của em. Chính anh nói sẽ luôn nhớ mãigiọng nói của em, suốt đời không quên mà. Anh đang giận em phải không?”
Đến lúc này, dù có giả bộ tiếp thì cũng không được nên anh cố gắng giữ bình tĩnh nói, “A, thì ra là em.”
Đối phương cũng rất vui mừng, “Tiêu Trác, anh rốt cuộc nhớ ra em rồi sao.Em biết anh sẽ không quên em mà. Giờ em đang ở nhà anh. Anh hãy mau trởvề đi.”
Doãn Tiêu Trác cảm thấy phẫn nộ, người phụ nữ này nghĩmình còn giống như trước sao? Dù cô gọi anh bất cứ lúc nào thì anh cũngchạy đến sao?
“Xin lỗi, Tổ Nhi, anh đang bận.” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995092/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.