Dung Tư Lam nhớ lại Đóa Nhi cứ nhất mực gọi Doãn Tiêu Trác là ba. Hiện giờlại không gọi như thế nữa, nên cô nghĩ nhất định là có sự tình gì rồi.
Đóa Nhi rươm rướm nước mắt nhìn cô, “Mẹ, con có thể nói ra sự thật với mẹ sao?”
“Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là con phải nói thật rồi.” Dung Tư Lam cảm thấy thương Đóa Nhi vì cô bé là đứa hiểu chuyện.
“Mẹ, thật ra con luôn ngưỡng mộ những bạn khác vì họ có cha, nhưng con sợ mẹ đau lòng, cho nên không dám nhắc tới chuyện này......” Giọng ĐóaNhi nhỏ đến nỗi cô không thể nghe được.
Dung Tư Lam ôm Đóa Nhi trong lòng, khóc nức nở, “Đóa Nhi, mẹ thật có lỗi với con, là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi......”
Doãn Tiêu Diệp đứng ở trước cửa nhìn cảnh này, cảm thấy xúc động. Thì ra côchính là người mẹ chưa kết hôn, mà đứa con của cô cũng mang bệnh, côthật vất vả đến dường nào. Đứng nhìn người phụ nữ đang đau khổ, không có chồng bên cạnh, anh không biết mình có nên bước đến an ủi hay không,nên chỉ đứng nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc.
Lần đầu tiênDung Tư Lam cảm thấy mình bất lực, cô ôm Đóa Nhi trong lòng. Những sựkiên cường, mạnh mẽ từ trước đến giờ giống như sự ngụy trang, cô bỗngthấy rất nhớ Doãn Tiêu Trác.
Lúc này, cô rất muốn Doãn Tiêu Trác có thể đứng ở đây, dang tay ôm hai mẹ con cô, dịu dàng nói an ủi hai mẹ con cô, rằng đừng sợ, ở đây đã có anh, mọi chuyện cứ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995088/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.