Trong lòng Kham Thanh Dư cảm xúc vui sướng âm thầm dâng lên, có thể nói đây là một tin tức tốt với anh, vội vàng nói, “Tư Lam, anh là bác sĩ, nếu có cái gì cần phải giúp đỡ em cứ nói, anh nghĩ anh đủ sức giúp em.
“Cám ơn anh!” Dung Tư Lam cũng không nhận ra ý tại ngôn ngoại (ý khác của câu nói) trong câu nói của anh, cô chỉ biết, bệnh của Đóa Nhi không phải chỉ cần có bác sĩ là đủ ...
Từ bệnh viện đi ra, mặt mũi Doãn Tiêu Trác tràn ngập mây mù. Đóa Nhi vòng bàn tay bé nhỏ mũm mĩm mềm mại qua cổ của anh, đột nhiên một tràng những tiếng kêu ùng ục từ trong bụng Đóa Nhi phát ra tới, Doãn Tiêu Trác mới nhớ ra là bọn họ cũng vẫn chưa ăn cơm.
“Đóa Nhi, con đói bụng rồi sao không nhắc cha ?” Anh dịu dàng hỏi.
Đôi mắt Đóa Nhi đen láy như hai hạt nhãn (nguyên văn: như hai chấm sơn),chớp chớp mấy cái: “Cha vừa mới giận dữ, mỗi lần cha mẹ cãi nhau cha đều giận dữ, Đóa Nhi sợ. . . . . .”
Trong lòng Doãn Tiêu Trác mềm nhũn: “Không phải là cha và mẹ cãi nhau, chỉ là vì ba thấy mẹ con cứ liều mạng để kiếm tiền như vậy nên cha mới tức giận, tiền quan trọng đến như vậy sao?”
“Cha, cha có rất nhiều tiền sao?” Đóa Nhi ngẩng đầu lên hỏi.
Doãn Tiêu Trác hơi trầm ngâm một lát sau đó gật gật đầu: “Có thể nói là tạm được!”
“Khó trách! Mẹ thường nói kẻ có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995066/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.