Kham Thanh Dư nhàn nhạt cười, “Đúng vậy, Đóa Nhi nhớ mẹ, nên anh dẫn cô bé tới đây. Bây giờ chúng ta đi được chưa?” 
“Được, chúng ta đi thôi.” Dung Tư Lam không thèm quay đầu lại, ôm Đóa Nhi, để Kham Thanh Dư khoát vai mình rời khỏi phòng ăn. 
Cô không quay đầu lại nhìn nên không biết Doãn Tiêu Trác đang đứng ngây người nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, trong lòng anh cực kì khó chịu. 
Người đàn ông kia là ai ? Bạn trai sao? Còn nói “Chúng ta đi thôi.” Xem ra quan hệ rất tốt. Tại sao lúc cô nhìn anh ta lại cười nói vui vẻ như thế mà khi ở trước mặt mình lại ảm đạm như gặp phải hung thần như thế kia? 
Trong lòng cảm thấy có chút mất mác, lần đầu tiên Doãn Tiêu Trác có cảm giác thất bại đối với một người phụ nữ. Không, không chỉ là thất bại, còn có chút. . . . . . chua chát, thậm chí có chút khổ sở. . . . . . 
Kham Thanh Dư chậm rãi lái xe, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, Đóa Nhi vừa lên xe đã ngủ thiếp đi trong lòng Dung Tư Lam. Kham Thanh Dư nhìn Đóa Nhi một chút, cười nói, “Con gái em thật đáng yêu.” 
Dung Tư Lam lộ ra vẻ mặt tự hào, nhưng ngoài miệng cũng khiêm tốn nói, “Không đầu anh, sợ rằng bé gây náo loạn, làm phiền anh thôi.” 
“Sao lại phiền?” Kham Thanh Dư ôn hòa cười, “Anh rất thích trẻ con, đặc biệt là con gái. 
“Thật sao?” Dung Tư Lam rất kinh ngạc, “Đại đa số đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-nhat-duoc/2995047/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.