"Chú, thật ra chú cũng rất tốt với mẹ, có phải hay không?"
"Cái gì?" Doãn Tiêu Trác nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của Đóa Nhi.
"Con đều nhìn thấy, đêm hôm đó mẹ gặp ác mộng, là chú ở bên cạnh mẹ!" Trên gương mặt của Đóa Nhi lộ ra ý cười: "Con không gọi chú đến phòng con ngủ, vì như vậy thì chú có thể ở bên cạnh mẹ nhiều hơn rồi!"
"Đồ quỷ sứ!" Doãn Tiêu Trác búng một cái lên trán cô bé: "Mau ăn cơm!"
Doãn Tiêu Trác nhìn qua chén cơm Dung Tư Lam chưa ăn xong, dời phần cá mú trong chén của mình qua.
Sau khi Dung Tư Lam đi vào phòng cũng chưa thấy trở ra, Đóa Nhi ăn cơm xong cũng không nháo đòi đi tản bộ nữa, rất hiểu chuyện dọn dẹp bát đũa, còn cẩn thận xem xét vết thương của anh, vẻ mặt rất nghiêm túc chọc cho anh buồn cười.
Đóa Nhi xem phim hoạt hình một chút rồi đi ngủ, Doãn Tiêu Trác đổi qua kênh tin tức, bên trong đang chiếu cảnh tập đoàn Doãn thị cắt băng khánh thành một hạng mục mới, anh cười thầm một cái, thế giới này không phải không có mình liền không được, không có anh ở đây, Doãn thị vẫn hoạt động rất khá, xem ra tinh thần của ông cụ ở trong nghi thức cắt băng khánh thành trên tin tức rất tốt.
Anh định tắt tivi, quẳng hết mọi chuyện phiền lòng ra sau ót, chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ thì liếc mắt nhìn qua phòng của Dung Tư Lam, bên trong vẫn sáng đèn, không biết cô đã ngủ chưa, buổi tối ăn không no, không biết có đói bụng hay không?
Anh nghĩ nghĩ, liền đứng dậy đi vào phòng.
Dung Tư Lam đã ngủ rồi, hai cánh tay ôm lấy chăn, giống như đêm đó ôm lấy anh vậy.
Anh cười cười, thuận tay tắt đèn.
"Đừng! Không cần tắt đèn!" Dung Tư Lam hoảng loạn tỉnh lại.
Anh lập tức mở đèn lên, chỉ thấy ánh mắt của Dung Tư Lam hốt hoảng, ôm chăn núp ở trong góc giường.
Anh đi nhanh đến trước giường, giữ chặt bả vai của cô: "Sao vậy? Lam nhi?"
Dung Tư Lam liền nhào vào trong ngực anh: "Đừng tắt đèn, tôi sợ bóng tối, tối quá, hu hu. . . . . ."
Anh hơi ngẩn ra, liền ôm cô: "Đừng sợ, đừng sợ, có tôi đây rồi, tôi ở đây. . . . . ."
"Tối quá, trời đang mưa, mưa rất lớn, mẹ ơi, hu hu, mẹ cũng không tỉnh lại nữa rồi, tối quá, Lam nhi sợ, Lam nhi muốn mẹ. . . . . ." Cô ôm anh thật chặt, không ngừng nghẹn ngào khóc nức nở.
Doãn Tiêu Trác không biết rốt cuộc cô đã từng trải qua những chuyện như thế nào, mà lại nhạy cảm với bóng tối như vậy, trong lòng lại tràn đầy thương yêu đối với cô gái nhỏ trước mắt này.
Ôm chặt thân thể mềm mại đang run lẩy bẩy ở trong lòng anh, anh không nhịn được hôn nhẹ lên cái trán của cô, vuốt ve sống lưng cô rồi nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, có tôi ở đây thì không có gì phải sợ, không sợ bóng tối, cũng không sợ mưa, tôi sẽ ở bên cạnh em. . . . . ."
Cảm thấy tiếng nghẹn ngào trong ngực dần dần nhỏ đi, anh lại đặt cô về trên giường lần nữa, cẩn thận lấy tay gỡ mái tóc rối bời của cô ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước của cô, đôi mắt thì rũ xuống, trên lông mi dính đầy bọt nước nhỏ, đôi môi lại vô cùng xinh đẹp, tựa như một đóa hoa lê trong mưa.
Trong lòng anh khẽ động, không nén nổi khẽ gọi một tiếng: "Lam nhi. . . . . ."
"Ừhm. . . . . ." Lúc này Dung Tư Lam hoàn toàn không còn vẻ hung dữ như thường ngày nữa, mà lộ ra bộ dạng mảnh mai mềm mại của một cô gái nhỏ.
Đột nhiên anh cảm thấy môi khô lưỡi nóng, bụng dưới dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng. Thật sự rất khó để anh có thể kiềm chế cảm giác nóng nảy này, cúi đầu ngậm vào đôi môi hơi run rẩy trước mắt.
Vừa đụng vào môi cô, anh lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng. Môi của cô rất mềm mại và thơm ngọt, không có mùi của son môi và đồ trang điểm, chỉ cần một mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể đã kích thích mỗi mạch máu trên cơ thể anh rồi.
Anh không nhịn được cạy hàm răng của cô ra, cái lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng cô, quấn lấy cái lưỡi của cô, tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Chưa từng có cô gái nào cho anh loại cảm giác này, mặc dù cảm thấy cô còn rất non nớt, không lưu loát, nhưng lại làm cho anh cảm thấy yên ổn nói không nên lời, cái loại cảm giác đó làm anh an tâm muốn kéo dài nụ hôn triên miên này mãi mãi, cho đến khi trời đất suy tàn. . . . . .
Dưới sự trấn an của anh, Dung Tư Lam đang từ từ khôi phục lại bình tĩnh thì đột nhiên bị một vật ẩm ướt và mềm mại che lấp đôi môi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị xâm chiếm lãnh địa.
Cô ngây ngô lập tức đầu hàng dưới kỷ xảo thuần thục của anh, hoàn toàn đắm chìm trong hơi thở phái nam mạnh mẽ, loại hơi thở này làm cô cảm thấy an tâm, tay của đặt trên ngực anh, dường như cảm nhận được trái tim của anh và mình đang cùng nhau nhảy lên, nhắm mắt lại, trong bóng tối cũng sẽ không cảm thấy sợ, bởi vì có người đang ở bên cạnh cô. . . . . .
Nhưng cô lại không biết hành động vừa rồi của mình đã kích thích anh như thế nào. Đôi tay nhỏ bé dịu dàng không tự chủ dao động trước ngực anh, giống như trêu chọc làm anh muốn ngừng mà không được.
Tay của anh bắt đầu không an phận di chuyển theo đường cong lả lướt của cô, ở trước ngực cô chỉ ngăn cách một tầng áo ngủ thật mỏng. Cô lại không mặc áo ngực!
Đầu của anh vang lên một tiếng “ầm”, cảm giác mềm mại làm cho dục vọng trong cơ thể anh bành trướng sắp nổ tung, anh không nhịn được đưa tay vào trong áo ngủ của cô, làn da nóng bỏng mềm mại như tơ lụa.
Khi ngón tay anh lướt qua da thịt của cô, thân thể nhỏ bé dưới người khẽ run rẩy, anh rời khỏi môi của cô, đầu lưỡi lướt qua từng điểm một trên da thịt của cô, sau đó ngậm vào vành tai nhỏ nhắn của cô, khẽ mút vào.
Từng trận cảm giác tê dại xa lạ tràn ra xung quanh, một tiếng rên rỉ kiều mỵ phát ra từ bên môi cô, cô không kìm hãm được đưa hai cánh tay vòng quanh qua cổ anh.
Động tác này giống như cổ vũ anh, bàn tay nóng ấm của anh xoa lên bộ ngực căng tròn của cô. Mặc dù người cô rất gầy, nhưng bộ ngực cũng rất đầy đặn, chỉ trêu chọc một chút mà anh đã nghe thấy người ở dưới đang thở dồn dập và mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ ở trong cổ họng.
"Lam nhi. . . . . ." Anh có chút mê say, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng vì dục vọng, áo ngủ của cô đã bị anh gỡ tới bả vai, lúc này da thịt trắng như tuyết đã biến thành màu hồng, trong suốt giống như một trái đào mật chín mọng.
Anh đột nhiên dừng hành động khiến cho Dung Tư Lam tỉnh lại từ trong mê loạn tình dục. Rồi sau đó một bạt tai vang dội đánh lên mặt anh.
"Thật xin lỗi!" Anh ngẩn người, rồi buông cô ra đi nhanh ra khỏi phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]