Chương trước
Chương sau
Lâm Thiển Hạ về đến nhà, thấy cô bé đã một ngày không được gặp cô, hốc mắt lập tức trở nên đỏ hoe. Lâm Thiển Hạ ôm con vào lòng dỗ dành một lát, cũng cho cô bé này có cơ hội làm nũng.
Cô bé cũng nhanh chóng trở nên vui vẻ trở lại, Lâm Thiển Hạ nghe nói là vệ sĩ của Quyền Quân Lâm đưa cô bé về đây, cô cũng rất cảm kích.
Phòng đọc sách nhà họ Quyền.
Qua vài ngày thích ứng, người nhà họ Quyền cũng đã bắt đầu quen dần với thời gian sinh hoạt trong nước. Là một người mẹ, Tống Cầm cảm thấy bên trong căn nhà lớn trống trải này vẫn còn thiếu một nữ chủ nhân.
Nếu như con trai lấy vợ sau đó sinh cho bà ta hai đứa cháu trai, toàn bộ căn nhà sẽ trở nên có không khí hơn.
Hơn nữa con trai cũng đến tuổi lập gia đình rồi, buổi tối hôm nay, Tống Cầm muốn đưa vấn đề này ra nói.
Nhắc đến chuyện này, ông cụ Quyền vô cùng đồng ý, hiện tại đã sống đến từng tuổi này, điều mà ông hy vọng nhất là có thể nhìn thấy cháu trai của mình được sinh ra, chỉ như vậy thôi là ông đã thỏa mãn rồi.
Đối với lời nói của mẹ và ông nội, Quyền Quân Lâm như nhìn thấy một tia hy vọng. Nếu như bọn họ mong mình có thể lấy vợ sinh con…, thì hiện tại Lâm Thiển Hạ cũng đã có một đứa con gái rồi.
“Mẹ, mọi người có yêu cầu gì đối với con dâu không?” Quyền Quân Lâm chủ động hỏi một câu.
“Mẹ cũng không có yêu cầu gì hết, chỉ cần môn đăng hộ đối là được.” Tống Cầm nói thẳng.
Tuy rằng bà nói không có yêu cầu gì, nhưng yêu cầu bên trong lại rất nhiều.
Có thể môn đăng hộ đối với nhà họ Quyền, cho dù là gia tộc có một chút thực lực, cũng rất khó để chọn lựa.
“Chỉ cần là người con thích, có thể đưa về nhà để mọi người xem thử.” Ba Quyền là Quyền Thanh Dương không có ý kiến gì, nói với con trai.
Tống Cầm nghe xong, lập tức không đồng ý: “Sao có thể như vậy được? Dù sao cũng phải có chút yêu cầu chứ? Huống hồ con trai nhà chúng ta lại xuất sắc như vậy, một nửa kia của nó cũng không thể quá kém được, nếu không, cuộc hôn nhân không có điểm chung thì có thể kéo dài được bao lâu!
Sau khi nghe mẹ mình nói ra những lời này, Quyền Quân Lâm cũng biết rõ, hôn sự của anh, mẹ nhất định sẽ nhúng tay vào.
“Hôn sự của Quân Lâm là do nó làm chủ, nó thích cô gái như thế nào, cũng không phải do chúng ta quyết định.” Quyền Thanh Dương phản bác một câu.
“Không được! Tôi không cho phép, Quân Lâm là con tôi, tôi không thể để nó kết hôn một cách qua loa như vậy được.”
“Được rồi, ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau, trước mắt con vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.” Quyền Quân Lâm chỉ có thể cho ba mẹ biết rằng, hiện tại anh vẫn còn nghĩ đến việc độc thân.
Xem ra, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để đưa Lâm Thiển Hạ về nhà.
“Quân Lâm! Con cũng đừng quá áp lực, cứ từ từ mà tìm.” Tống Cầm cũng lo lắng con trai sẽ áp lực chuyện này, tuỳ tiện tìm một người để đưa về đây.
“Con biết rồi, mẹ.” Quyền Quân Lâm trả lời một câu.
“Vừa rồi mẹ thấy một số món đồ bên trong xe của con, sao trong xe của con lại có đồ chơi của trẻ con vậy?” Tống Cầm đột nhiên hỏi.
Tim Quyền Quân Lâm lập tức siết chặt: “Đồ chơi gì ạ?”
“Mẹ thấy nó trong cốp xe của con đấy, nhìn rất giống đồ chơi trẻ con.” Tống Cầm cũng không biết kêu nó là gì, chỉ biết đó đồ chơi mà mấy đứa trẻ vài tuổi hay chơi.
Quyền Quân Lâm lập tức nghĩ đến lần trước, sau khi cô bé lên xe của anh, có để rơi đồ chơi trong xe, sau đó Tiểu Tô đã đem nó cất vào trong cốp xe rồi.
“À! Chắc là của vị khách hàng lần trước dắt theo một đứa bé ngồi vào xe của con, chắc là họ làm rơi đấy.” Quyền Quân Lâm giả vờ nhớ lại.
“Vậy sao? Thảo nào mẹ lại nói đang êm đẹp sao tự nhiên trong xe của con lại xuất hiện đồ chơi trẻ con?” Tống Cầm thở dài một hơi.
Quyền Quân Lâm cũng thở dài, đứng lên nói: “Ba, mẹ, con ăn no rồi, con về trước đây.”
“Hôm nay không ngủ lại đây sao?”
“Không được, con còn một chút công việc, sợ sẽ làm phiền mọi người.”
“Con nói xem, sao không mua một căn biệt thự tốt một chút mà lại ở trong khu chung cư bình thường như vậy?”
“Chỗ đó gần với công ty, hơn nữa chỉ có một mình con nên như vậy là đủ rồi.” Quyền Quân Lâm tùy ý đáp một câu.
Tống Cầm vẫn cảm thấy con trai của mình chịu thiệt thòi: “Hôm nào mẹ sẽ đưa con đi xem một căn biệt thự tốt!”
“Mẹ, không cần đâu, con sống ở đó rất tốt.” Trong ánh mắt Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ kiên định: “Tạm thời con sẽ không dọn đi.”
Quyền Quân Lâm lái xe rời đi, nhìn thoáng qua đồng hồ đã là tám rưỡi, về đến nhà cũng đã chín rưỡi rồi, lúc ấy chắc cô bé đã đi ngủ! Anh cũng không tiện đến quấy rầy.
Quyền Quân Lâm thở dài một hơi, hiện tại muốn gặp mẹ con cô ấy đúng là không dễ chút nào.
Nhưng ngày mai có thời gian nên anh quyết định đi xem Lâm Thiển Hạ quay phim, đến xem qua một chút, hi vọng cô sẽ không quá mệt mỏi.
Buổi tối Sở Trạch Hiên về nhà sớm, anh ta đang ngồi trong phòng sách. Vừa rồi sau khi Lâm Mộng Di đến đây đã nói với anh ta rất nhiều chuyện, trong đầu anh ta hiện giờ chỉ toàn nghĩ đến Lâm Thiển Hạ.
Không biết lý do vì sao, chỉ cần nghĩ đến Lâm Thiển Hạ một chút, là giống như có thể rửa sạch nội tâm đang buồn bực của anh ta.
Sở Trạch Hiên lo trái nghĩ phải, mãi mà không rõ lý do tại sao Quyền Quân Lâm không gặp anh ta.
Nhưng cũng vì thế mà đã khiến anh ta bắt đầu nghĩ đến một chuyện, anh ta muốn biết con của Lâm Thiển Hạ rốt cuộc là của ai?
Ngày đó, tên đàn ông mà bọn họ sắp xếp căn bản vẫn chưa chạm qua Lâm Thiển Hạ. Cho nên, người chạm vào Lâm Thiển Hạ, là một người khác.
Rốt cuộc là tên khốn nào lại nhặt được tiện nghi sẵn có như vậy? Hiện tại sau khi Sở Trạch Hiên nghĩ lại cũng cảm thấy rất bực bội. Sớm biết như vậy, anh ta đã kết hôn với Lâm Thiển Hạ chứ không phải là Lâm Mộng Di.
Lúc đó là vì anh ta bị Lâm Mộng Di che mắt, mới cảm thấy Lâm Thiển Hạ đang cản đường anh ta. Vào lúc đó anh ta cũng không thiếu thứ gì, cho nên mới chọn Lâm Mộng Di hết ăn lại nằm.
Trước kia cảm thấy cô ta biết cách ăn mặc, lại dính người, kỹ năng trên giường cũng không tệ. Hiện tại, nhìn lâu rồi cũng cảm thấy chán.
Không giống như Lâm Thiển Hạ, càng ngày càng trưởng thành, càng trở nên quyến rũ?
Sở Trạch Hiên ra khỏi phòng sách, nhìn Lâm Mộng Di đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình hỏi: “Mộng Di, anh hỏi em, em có còn nhớ người đã ở bên cạnh Lâm Thiển Hạ vào năm năm trước là ai không?”
Lâm Mộng Di thấy anh ta đột nhiên lại hỏi chuyện này, lập tức có chút phòng bị hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, anh chỉ muốn biết người đàn ông năm năm trước cùng Lâm Thiển Hạ phát sinh quan hệ là ai thôi.”
“Ai quan tâm đến chuyện đó chứ? Chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công không không phải là tốt rồi sao?” Hiện tại, Lâm Mộng Di chỉ mong người quan hệ với Lâm Thiển Hạ lúc ấy chính là một tên xấu xí!
Sở Trạch Hiên híp hai mắt, khách sạn kia vẫn còn hoạt động, nói không chừng có thể đến điều tra một chút.
Lâm Mộng Di nhìn thấy chồng mình đang ngẩn người nghĩ đến chuyện này, lập tức có chút khẩn trương hỏi: “Chồng à, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này vậy! Chẳng lẽ anh đang hối hận khi lấy em rồi à?”
“Sao lại như vậy được?” Sở Trạch Hiên trả lời một câu. Hiện tại anh ta không muốn chọc giận Lâm Mộng Di, cô ta mà điên lên thì cả đêm nay anh ta cũng đừng hòng được yên.
“Chẳng lẽ anh đối với Lâm Thiển Hạ vẫn còn tình cũ chưa quên sao!” Vẻ mặt Lâm Mộng Di ghen ghét hỏi.
Bởi vì trong lòng của Sở Trạch Hiên đang có quỷ, sắc mặt anh ta không khỏi trầm xuống, hung dữ nói: “Không được nhắc lại việc này nữa, bây giờ không phải anh đang sống cùng với em sao?”
Ngay lập tức, Lâm Mộng Di ủy khuất trừng mắt, vì sao bây giờ chỉ mới nhắc một chút đến Lâm Thiển Hạ, cảm xúc của chồng cô ta lại thay đổi lớn như vậy?
Bất luận như thế nào, Lâm Thiển Hạ chính là một cái gai trong mắt cô ta, cô ta muốn nhổ sạch sẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.