Chương trước
Chương sau
Long Dạ Tước cười bất đắc dĩ, có lẽ đây chính là điểm khác biệt của người phụ nữ này với cô gái kia. Những cô gái khác thì chỉ mong quấn lấy anh, chỉ có Tô Lạc Lạc lại cố tránh xa anh hàng ngàn kilomet.
Nhưng Tô Lạc Lạc càng như vậy, anh càng cảm thấy hứng thú với cô hơn.
Chỉ lát sau, đồ ăn được mang lên. Tô Lạc Lạc thấy người đàn ông nào đó vẫn rảnh rỗi nhìn chằm chằm mình, cô âm thầm ảo não. Rõ ràng đồ ăn ngon đặt trước mặt, nhưng vì muốn giữ gìn bản sắc thục nữ trước mặt người đàn ông này mà cô ăn chẳng được thoải mái gì cả!
Cơm nước xong thì cũng đã một giờ rưỡi, Tô Lạc Lạc ăn thật no, Long Dạ Tước ngồi đối diện thì đang ưu nhã nâng ly cà phê lên thưởng thức.
“Chiều nay em muốn làm gì?”
“Em định đi xem catwalk, nhưng giờ tình hình của em thì không đi được rồi. Chiều nay anh có việc gì không?”
“Muốn anh đưa đi đâu?”
“Em muốn mua bó hoa đi viếng mộ mẹ.” Hôm nay Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ đến mẹ mình đang nằm cô đơn dưới đất, lại đau lòng, rất muốn đi viếng rồi nói chuyện với mẹ.
“Được, anh đi cùng em.” Long Dạ Tước gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn.” Tô Lạc Lạc nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành nói cảm ơn.
Hai người đi ra khỏi phòng ăn riêng, Tô Lạc Lạc đi khá là chậm. Đến cửa thang máy, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đi vào, đúng lúc này lại có một giọng nữ hô lên: “Chờ một chút.”
Tô Lạc Lạc đứng ở bên cạnh nút bấm thang máy, cô lập tức nhấn nút mở cửa. Ngay sau đó cô gái bước vào đột nhiên đối mặt với Tô Lạc Lạc.
Khi hai người nhìn thấy nhau đều đồng loạt trợn to mắt, nhìn đối phương bằng ánh mắt không dám tin.
Gương mặt của hai người gần như giống nhau như đúc, cùng để tóc dài, đen thẳng, dáng người cũng tinh tế như nhau, giống như hai người đang soi gương nhìn thấy bản thân vậy.
Lúc này, sau lưng cô gái kia còn có thêm hai cô gái khác đi đến. Tô Lạc Lạc nhìn thấy bọn họ tiến vào thì lùi về phía sau một bước. Mà cô gái kia nhìn thấy Long Dạ Tước đang đứng bên cạnh Tô Lạc Lạc thì lập tức kích động, vui vẻ cười rộ lên: “Chào anh Long, chúng ta lại gặp rồi, có duyên thật.”
Long Dạ Tước lạnh nhạt gật đầu với cô ta một cái, sau đó lại nhìn xuống khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, rồi lại khẽ đánh giá Thiện Oánh ở bên cạnh. Đồng thời, hai người bạn gái của Thiện Oánh cũng nhìn thấy Tô Lạc Lạc, kinh ngạc há to miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai cô gái cực kỳ giống nhau kia.
Trời ạ! Sao trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy!
Nội tâm Tô Lạc Lạc cũng khiếp sợ đến khó tin, cô nhìn trộm cô gái ở trước mặt mình. Cô ta cao hơn Tô Lạc Lạc mấy centimet vì cô ta đi giày cao gót, còn Tô Lạc Lạc chỉ đi giày bệt.
Tính ra thì hai người cũng cao tương đương nhau.
Thiện Oánh biết cô gái sau lưng rất giống với mình, nhưng cô ta lại cảm thấy chán ghét, vì sao lại có một cô gái trông giống cô ta như vậy? Rõ ràng cô ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa sự xinh đẹp này còn không thể sao chép được.
Tuy vừa rồi Thiện Oánh chỉ liếc vội một cái nhưng cũng đủ nhìn ra cô gái sau lưng chênh lệch với mình. Vừa nhìn đã biết cô gái này không phải tiểu thư nhà giàu nào cả, chỉ là một người may mắn có gương mặt giống cô ta mà thôi. Cô ta không thèm nhìn thêm lần nào nữa đâu!
Thiện Oánh dồn hết tâm trí vào người đàn ông đứng sau lưng mình, rốt cuộc Long Dạ Tước với cô gái kia có quan hệ gì? Chẳng lẽ cô gái trông giống cô ta chính là bạn gái của Long Dạ Tước sao?
Nội tâm của Thiện Oánh hoạt động khá phức tạp, có điều cô ra chẳng hoảng hốt một chút nào. Nếu Long Dạ Tước thích gương mặt này của cô ta, thì sớm hay muộn gì cô gái kia cũng bị cô ta thay thế mà thôi.
Tiếng chuông thang máy xuống lầu một vang lên, Thiện Oánh quay người lại nhìn về phía Long Dạ Tước: “Anh Long, mong sẽ gặp lại anh, tạm biệt.” Nói xong, Thiện Oánh dùng ánh mắt vừa xem kỹ vừa lộ ra vẻ cao ngạo mà liếc Tô Lạc Lạc trông giống mình một cái, rồi quay đầu lại đi ra cùng với bạn mình.
Tô Lạc Lạc cảm nhận được sự xem thường của cô gái vừa nãy, sắc mặt của cô cũng không đẹp. Nhưng lúc này, tay cô đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm lấy.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc một chút rồi bị Long Dạ Tước nắm tay đi ra khỏi thang máy.
Thiện Oánh vừa đi tới cửa lại tò mò quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước nắm tay đi ra, khuôn mặt cô ta trở nên kinh ngạc, không ngờ Long Dạ Tước và cô gái kia lại thân mật như vậy.
Đến khi Thiện Oánh quay đầu lại, trong mắt cô ta đã nhuốm đầy sự đố kỵ. Sau đó, cô ta lại mỉm cười đắc ý, đúng lúc cô ta có một khuôn mặt giống với bạn gái của Long Dạ Tước, sau này cô ta sẽ cho Long Dạ tước biết, trừ gương mặt tương tự với cô gái kia ra, cô ta còn có tu dưỡng và học thức, nhất định sẽ càng tốt hơn cô gái kia.
Đám người Thiện Oánh đi ra bãi đậu xe, hai bạn gái của cô ta cũng đang khiếp sợ bàn tán về chuyện này.
“Tiểu Oánh, cậu thấy cô gái đứng sau cậu vừa nãy không? Cô ta giống cậu như đúc vậy, hay là cậu vẫn còn một đứa em gái sinh đôi?”
“Nói bậy gì thế?” Thiện Oánh đảo ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn qua bạn tốt của mình: “Ba mẹ tớ chỉ sinh được một người con gái thôi.”
“Nhưng mà hai người giống nhau quá.”
“Giống tớ là do cô ta may mắn, nhưng cảm giác này đáng ghét thật, tớ không muốn có một cô gái giống mình như vậy đâu!”
“Người đàn ông đứng cạnh cô ta đẹp trai thật đấy! Hình như tớ gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.”
“Anh ấy chính là Long Dạ Tước, ánh mắt của các cậu mà cũng muốn lấy chồng vừa giàu vừa đẹp trai hả?”
“Trời ạ! Long Dạ Tước á? Thái tử của tập đoàn Long thị ấy hả?”
“Tiểu Oánh, nếu bạn gái của anh ta giống cậu như vậy, sao cậu không mau tìm cơ hội thay thế cô gái kia đi. Tớ tin chắc chắn cậu sẽ càng được Long Dạ Tước thích hơn cô ta nhiều.”
Chuyện này không vội, cứ từ từ, sớm muộn gì Long Dạ Tước cũng là của tớ.” Chẳng biết Thiện Oánh lấy tự tin từ đâu, có lẽ là vì Long Dạ Tước thích Tô Lạc Lạc, đúng lúc cô ta cũng cảm thấy điều kiện của mình đều tốt hơn Tô Lạc Lạc nên mới vậy.
Tô Lạc Lạc ngồi vào xe của Long Dạ Tước, sau đó cô quay mặt sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Trông em giống cô gái kia lắm hả?”
“Giống nhau như đúc.” Long Dạ Tước ăn ngay nói thật.
Tô Lạc Lạc lắc đầu khó hiểu, nói: “Sao trên đời này lại có người giống em như vậy được nhỉ?”
“Em với cô ta chỉ giống nhau về khuôn mặt, những cái khác đều khác nhau.”
“Đương nhiên rồi, cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đương nhiên em không thể so với cô ta được rồi.” Tô Lạc Lạc tự hạ thấp mình, nói.
Long Dạ Tước quay đầu sang lườm Tô Lạc Lạc một cái: “Em có thể tự tin vào bản thân hơn một chút không?”
Tô Lạc Lạc cắn môi, vừa nãy đứng trước mặt cô gái xinh đẹp kia, đúng là cô đã đánh mất sự tự tin, bởi vì hai người quá giống nhau, khiến sự chênh lệch và đối lập giữa hai người bị lộ ra quá rõ ràng.
“Tô Lạc Lạc, đừng tự xem thường bản thân. Ở trong mắt anh, em là duy nhất, cho dù cô gái kia có giống em như thế nào thì trong mắt của anh vẫn chỉ có mình em mà thôi.” Long Dạ Tước nói những lời này đã ghé mặt đến rất gần cô.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên, mắt của anh vừa đen lại vừa sâu thẳm giống như biển rộng. Mà câu nói của anh cũng đánh thẳng vào linh hồn của cô.
Thật vậy sao? Anh thật sự cảm thấy như vậy sao? Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Lạc thích nghe lời anh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.