Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc Lạc mở to mắt. Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, bị bức màn che mất một nửa, mà Long Dạ Tước cũng bị chiếu sáng một nửa, còn một nửa vẫn chìm trong bóng tối, tỏa ra khí chất xen lẫn giữa thiên sứ và ác ma. Khuôn mặt anh đẹp như được Thượng đế tự tay điêu khắc ra, hoàn mỹ không tỳ vết. Mặc dù anh đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không dám tùy tiện trêu chọc. Cô lập tức kinh ngạc che miệng lại, mở to mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Trời đất ơi, cô đang ngủ trong phòng của anh, hơn nữa còn nằm trên giường của anh. Cô cúi đầu xuống cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, cực kỳ gọn gàng, chứng tỏ đêm qua hai người không phát sinh bất cứ quan hệ không nên phát sinh nào. Ngay sau đó, trong đầu Tô Lạc Lạc bỗng nảy lên ý tưởng định chuồn êm. Nhân lúc anh còn chưa tỉnh lại, cô có thể trộm quay về phòng mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đặt chân xuống đất để chuẩn bị xuống giường, nhưng cô đã quên một bên chân mình đang bị thương. Vừa đặt chân xuống đất, cô đã đau mà hít vào một ngụm khí lạnh. Vừa quay đầu lại, cô thình lình chạm phải một đôi mắt sắc bén và u ám. Dù Long Dạ Tước bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm: “Muốn chạy?” “Cái gì mà muốn chạy? Em có cố ý vào phòng của anh đâu.” Cô nhớ rõ hôm qua đã ngủ quên trên xe, chắc chắn là do anh bế cô vào đây. “Tô Lạc Lạc, em năm lần bảy lượt bò lên giường anh, đã trái với quy tắc mà anh đặt ra năm đó rồi, giờ là lúc phải trừng phạt em.” Long Dạ Tước híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm. Tô Lạc Lạc lập tức sợ đến nỗi muốn chạy trốn, nhưng chân vừa chạm đất cô lại đau không đứng vững nổi, ngã “phịch” một cái xuống đất. Long Dạ Tước vội vàng xuống giường, đi vòng qua giường đến trước mặt cô. Lúc Tô Lạc Lạc còn chưa bị thương đã không đánh lại được anh, giờ cô đã bị thương rồi, người đàn ông này có muốn làm gì thì chẳng phải sẽ càng thuận tiện hơn sao? “Tránh ra… đừng đụng vào em, tránh ra…” Tô Lạc Lạc cho rằng anh định làm gì mình, vội đẩy anh ra. Long Dạ Tước bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, buồn bực xoa một cái: “Tô Lạc Lạc, đừng trẻ con như thế, để anh xem chân em một chút.” Tô Lạc Lạc lập tức rút tay về, nhìn Long Dạ Tước nhẹ nhàng nắm chân bị thương của mình lên, cô cố nén nước mắt. “Bác sĩ nói hai ngày nay em đừng xuống đất, em chạy làm cái gì? Chẳng lẽ anh ăn thịt được em sao?” Long Dạ Tước tức giận trách móc. “Nhưng vừa nãy anh nói muốn trừng phạt em mà.” “Đúng vậy, nhưng anh trừng phạt em cả đời này phải ở bên cạnh anh, không được chạy.” Mặt Long Dạ Tước lập tức tối sầm, mở miệng nói. Đôi mắt ngập nước của Tô Lạc Lạc lại trừng to hơn một chút: “Anh… vừa nãy anh cũng định nói như vậy sao?” “Chứ không thì sao? Em nghĩ anh sẽ cưỡng ép em được chắc?” Long Dạ Tước nhìn cô, cười lạnh: “Xem ra tư tưởng của em còn ác tục hơn anh nghĩ.” “Em…” Tô Lạc Lạc bị mắng đến ngậm miệng không nói được câu nào. Long Dạ Tước cúi người bế cô đi xuống lầu. Hôm nay hai con không ở nhà, người giúp việc cũng chưa tới, cả biệt thự chỉ có hai người bọn họ. Chân Tô Lạc Lạc bị thương nên không thể đi ra ngoài được, vì vậy ba bữa sáng, trưa, tối đều phải giải quyết tại nhà. Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, làm vẻ đáng thương nhìn Long Dạ Tước: “Em đói bụng rồi, anh có thể lấy cho em chút đồ ăn không?” “Để anh xem tủ lạnh còn gì không.” Trước giờ mười ngón tay của Long Dạ Tước vẫn chưa từng động đến bếp núc. Hiện giờ chân Tô Lạc Lạc lại sưng phù lên thế kia, tốt nhất là đừng lộn xộn, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn. Long Dạ Tước lấy một gói mì Ý ra cùng với nước chấm, anh nói với Tô Lạc Lạc đang ngồi trên sô pha: “Anh sẽ làm mì Ý.” “Được! Cái gì em cũng thích ăn cả.” Lúc này Tô Lạc Lạc cũng không kén chọn, có đồ ăn là tốt lắm rồi. Long Dạ Tước nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, không khỏi cong môi mỉm cười, quả nhiên cô phải chịu chút thiệt thòi mới ngoan hơn một chút. Tô Lạc Lạc cực kỳ nhàm chán, cô cầm lấy điều khiển từ xa, định xem TV giết thời gian một chút. Mà đúng lúc này cô lại chuyển đúng kênh truyền hình, trên TV đang chiếu tin tức tài chính kinh tế. Tô Lạc Lạc vốn định chuyển kênh do không có hứng thú với giới kinh doanh. Nhưng cô vừa định chuyển kênh thì nghe thấy tiếng nữ MC hưng phấn nói: “Tôi nghĩ chắc mọi người đều đã từng nghe đến danh tiếng của tập đoàn châu báu nhà họ Đan rồi, nhưng hôm nay còn có tin đồn cô chủ của nhà họ Đan sắp tiếp quản sự nghiệp châu báu của nhà họ Đan. Tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.” Màn hình cũng thay đổi theo giọng nói của MC, trên hình ảnh là một cô gái trẻ mặc lễ phục dạ hội cao cấp đang đang kính rượu với các khách khứa ở một khách sạn cực kỳ xa hoa. Lúc này, hình ảnh được phóng to lên, khiến cái tay đang định ấn nút chuyển kênh của Tô Lạc Lạc hơi cứng lại, đồng thời, cô trừng mắt thật lớn, nhìn gương mặt chiếm nửa màn hình kia. Nụ cười và gương mặt của cô cái trên màn hình giống cô đến chín mươi phần trăm. Tay nắm điều khiển của Tô Lạc Lạc lập tức dừng lại. Cô nhìn màn hình mà không dám tin tưởng, mà lúc này màn hình lại tiếp tục chiếu những hình ảnh khác của cô gái kia. Tuy rằng cô ta trang điểm như những cô gái nhà giàu, nhưng gương mặt của cô ta vẫn khiến Tô Lạc Lạc khiếp sợ. Trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy sao? Tô Lạc Lạc duỗi tay ra sờ lên mặt mình một chút, mà lúc này TV tiếp tục chuyển một hình ảnh khác, Tô Lạc Lạc nhất thời khiếp sợ không thể bình tĩnh lại được. Cô gái kia họ Đan sao? Lại còn là con của một nhà giàu trong giới tài chính? Cô không khỏi cười khổ một tiếng, trên đời này có đến ba người giống nhau như đúc vậy sao? Thế giới nhỏ như vậy, trong cả châu Á này, không ngờ cô với cô gái giống mình như hai giọt nước này lại ở cùng một thành phố. Tô Lạc Lạc bấm chuyển kênh có phim truyền hình khác, tuy phim vẫn được chiếu nhưng tâm trí cô đã sớm quay về lúc sinh sống với mẹ mình trước kia. Mẹ cô quá lương thiện, gần như đã trả giá tất cả vì cô, nhưng cuối cùng cô lại không cứu được bà ấy. Tô Lạc Lạc rũ mắt xuống, tràn ngập ưu tư. Long Dạ Tước bưng hai đĩa mì Ý ra, nhìn cô nàng đang ủ rũ cụp đuôi ngồi trên sô pha, anh nao nao, đi đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?” “Không có gì ạ!” Tô Lạc Lạc phồng má lên đáp một câu. Long Dạ Tước cúi người xuống bế cô lên, Tô Lạc Lạc nhìn anh hỏi: “Anh có tin trên thế giới này có người rất giống anh không?” “Không tin.” Tô Lạc Lạc không khỏi nghĩ đến anh với Dạ Trạch Hạo giống nhau đến năm phần. Mà chẳng phải cô chủ nhà họ Đan mà cô vừa nhìn thấy trên TV cũng giống cô như hai giọt nước đó sao? Mặc dù Tô Vũ Phỉ với cô là hai chị em cùng một ba sinh ra, nhưng cô và Tô Vũ Phỉ lại khác nhau hoàn toàn. Nghĩ đến Tô Vũ Phỉ, giờ cũng đã qua một tháng rồi, chắc cô ta cũng an phận hơn một chút rồi. Ngồi trước bàn cơm, Tô Lạc Lạc cầm đũa ăn mì Ý do người đàn ông nào đó đang trưng bộ mặt đắc ý kia xào, không ngờ hương vị cũng không tệ. Cô hơi bất ngờ, người đàn ông này đúng là có thiên phú nấu ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]