Chương trước
Chương sau
“Vậy thì em sợ cái gì?”
“Em mất hơn bảy nghìn tệ mới mua được đấy, mà còn chưa dùng được nửa năm nữa.” Đây mới là thứ khiến Tô Lạc Lạc tức giận.
“Thích kiểu dáng gì?” Long Dạ Tước hỏi một câu với chất giọng trầm thấp.
“Hả?” Tô Lạc Lạc nhìn về phía anh, không biết anh muốn nói gì.
“Tất nhiên là anh làm em mất điện thoại, anh sẽ đền em một cái khác.” Long Dạ Tước chuyển động tay lái một cách ưu nhã, với anh mà nói, vấn đề có thế giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc vài giây, sau đó, cô lắc đầu nói: “Thôi, em sẽ tự đi mua cái khác. Chuyện này cũng không thể trách anh được, hơn nữa, vừa nãy em sợ tới mức khiến anh phải phanh lại, hại anh bị người ta đâm. Tiền sửa xe sau cú va chạm này của anh cũng đủ để em mua mười mấy cái điện thoại rồi.”
Long Dạ Tước không ngờ cô cũng hiểu lý lẽ như vậy, nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Anh sẽ đền cho em.”
“Không cần thật mà.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cũng rất kiên trì.
Long Dạ Tước quay đầu liếc cô một cái, rõ ràng khuôn mặt nhỏ của cô cho thấy cô vẫn đang buồn bực do bị mất điện thoại. Có lẽ với kiểu phụ nữ như cô, bị mất một cái điện thoại thật sự rất đau lòng.
Long Dạ Tước từng nhìn thấy điện thoại của cô, thôi thì cứ mua cho cô một chiếc điện thoại mới giống như chiếc điện thoại cũ đi.
Tô Lạc Lạc vẫn chạy tới công ty làm việc. Cô vừa tới văn phòng, Phương Phương đã lo lắng đi đến bàn làm việc của cô: “Sao hôm qua cậu còn chưa xin nghỉ đã đi rồi thế?”
“Tớ có việc gấp.”
“Cậu không sợ mình không vượt qua được kỳ thử việc một tháng sao?”
“À! Tớ hi vọng tớ sẽ vượt qua được.” Tô Lạc Lạc cười gượng một tiếng, kéo Phương Phương, nói: “Đi toilet cùng tớ được không?”
“OK!”
Hai cô gái cùng tuổi như có sự hấp dẫn thân thiết nhau một cách rất tự nhiên. Hai người vừa ra khỏi toilet thì đi đến phòng pha trà. Tô Lạc Lạc uống một cốc nước, cảm thấy có hơi đói bụng nhưng cũng đành cố chờ đến giờ ăn cơm trưa.
Đến khi quay về bàn làm việc, thì đột nhiên Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn làm việc của mình đã có một cái hộp, bên cạnh còn có bánh mỳ trông rất tinh xảo cùng với sữa bò.
Tô Lạc Lạc ngẩn ra vài giây, lúc này, điện thoại bàn trên bàn làm việc của cô đổ chuông, cô vội vàng nhấc máy lên: “Alo ạ!”
“Thấy điện thoại và đồ ăn sáng trên bàn chưa?” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm thấp quyến rũ vang lên.
Tô Lạc Lạc trợn to mắt, kinh ngạc mở miệng: “Anh mang đến à?”
“Ăn sáng đi, điện thoại là loại lúc trước em dùng đấy, lần sau cẩn thận chút.” Long Dạ Tước nói xong thì cúp máy luôn.
Tô Lạc Lạc ngẩn người một lúc lâu mới tỉnh táo lại, quả nhiên là Iphone. Sau khi Tô Lạc Lạc mở hộp ra thì thấy chiếc điện thoại mới giống hệt như chiếc điện thoại cũ của mình, nhưng ram lại là loại lớn nhất, khiến cô không khỏi lại cảm động một phen. Đương nhiên là cô còn cảm động vì túi bánh mì và sữa bò kia nữa.
“Oa! Lạc Lạc, cậu hạnh phúc thật đấy! Bạn trai của cậu tặng à?” Phương Phương bưng cốc nước, mỉm cười đi đến chỗ cô.
Tô Lạc Lạc vội vàng xua tay: “Không phải bạn trai tớ đâu, là một người bạn thôi.”
“Điện thoại mới! Ôi! Bạn của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy! Tặng cả di động, lại còn mua bữa sáng cho cậu nữa, bạn cậu ở cùng công ty với chúng ta hả?”
“Ừ! Cùng công ty với chúng ta.”
“Tớ đoán người đó là nam.”
“Đúng vậy.” Tô Lạc Lạc gật đầu, cầm bánh mỳ lên nói với Phương Phương: “Chúng ta vào phòng trà ăn đi.”
Nói công việc của Tô Lạc Lạc nhàn, nhưng thật ra cũng không nhàn, bởi vì cô nhận việc photo copy, đóng dấu, tất cả các công việc chạy chân cho đồng nghiệp. Phương Phương cũng giống như cô, tuy nhiên cô ấy đã quen rồi. Nhưng Tô Lạc Lạc lại cảm thấy rõ ràng là những người đồng nghiệp kia còn có thời gian nói chuyện phiếm, nhưng lại ném tất cả mọi việc chạy chân cho bọn cô làm.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có hơi buồn bực, nhất là khi cái công tác quan trọng trong lời nói của các đồng nghiệp lại là xem tạp chí, nói chuyện phiếm, làm đẹp. Làm gì có việc gì nặng nhọc cơ chứ?
Trước máy photo copy, Tô Lạc Lạc và Phương Phương đang bận rộn photo các tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp. Suốt cả buổi sáng, hai người không có thời gian mà uống một ngụm nước.
“Phương Phương, như vậy là không công bằng với chúng ta, chúng ta cũng có việc phải làm chứ! Tại sao chúng ta phải photo cho bọn họ?”
“Mặc dù đây không phải chức trách của chúng ta, nhưng làm việc trong công ty là vậy đấy. Chúng ta không quyền không thế, lại mới vào công ty làm, chẳng phải là sẽ chịu bắt nạt đó sao?” Phương Phương thở dài, cô ấy cũng đã làm việc ở đây một năm rồi.
Nhưng phần lớn các nhân viên ở đây đều đã có thâm niên bảy tám năm, thậm chí là lâu hơn. Bởi vì tập đoàn Long thị là nơi mà người khác có cầu cũng mong được đến đây làm việc, đã tự hình thành một hệ thống hoàn chỉnh. Thế nên làm việc ở đây là một sự hưởng thụ.
“Thế cũng không được! Nếu chúng ta không phản kháng sẽ bị bắt nạt mãi thôi, hơn nữa, lại càng cổ vũ khí thế cho bọn họ bắt nạt chúng ta.”
“Nhưng chúng ta làm gì được cơ chứ?”
“Phản ánh với lãnh đạo.”
“Các sếp sẽ không để ý đâu! Bọn họ chỉ cần chúng ta làm việc tốt là được, hơn nữa công tác của bọn họ là đối ngoại, chúng ta lại chỉ là nhân viên văn phòng, vừa nhìn đã biết ai quan trọng hơn ai rồi.”
Tô Lạc Lạc thở hắt ra một hơi, cô đang bị đau chân do phải đứng quá lâu, lại ngửi mùi mực đến choáng váng đầu óc. Một lúc lâu sau, Phương Phương và cô ôm một chồng tài liệu đi vào phòng họp, phát từng tài liệu cho mọi người.
“Hai người làm việc kiểu gì thế? Vì các cô photo không kịp thời nên cuộc họp phải lùi lại mấy phút rồi, rốt cuộc các cô có hiệu suất làm việc không!” Một nữ viên chức trong số đó cực kỳ buồn bực, mở miệng trách cứ.
“Đây vốn là việc mà các cô nên chuẩn bị trước khi vào cuộc họp, không thuộc phạm vi công tác của chúng tôi!” Tô Lạc Lạc tức giận đến nỗi bật thốt lời phản bác cô ta.
“Ô! Vừa mới đến đã định lười biếng không muốn làm việc rồi! Là ai đồng ý cho loại nhân viên như cô vào công ty thế!”
“Lạc Lạc, đừng nói nữa, chúng ta ra ngoài đi.” Phương Phương kéo tay Tô Lạc Lạc ra ngoài.
Phía sau lại có tiếng cười vang cùng với tiếng trào phúng vang lên: “Một nhân viên văn phòng nho nhỏ mà dám to mồm như thế, không muốn làm việc nữa hay gì.”
Tô Lạc Lạc bị Phương Phương kéo về chỗ làm việc của mình, cô ấy nhìn Tô Lạc Lạc, nói: “Lạc Lạc, cậu đừng để chuyện này trong lòng, cậu không đấu lại bọn họ được đâu.”
“Tớ chỉ nói sự thật mà thôi.”
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc của Phương Phương vang lên, cô ấy lập tức chạy về chỗ nghe máy: “Alo.”
“Phương Phương, bảo cô nhân viên mới đến kia đến quán cà phê bên cạnh mua một ly cà phê mang lên đây cho chúng tôi. Ở đây có mười hai người, các cô nhanh chân lên!”
“À, vâng!” Phương Phương lên tiếng, đi đến trước mặt Tô Lạc Lạc, nói: “Lạc Lạc, bọn họ muốn uống cà phê, bảo chúng ta đi mua cho bọn họ…”
Tô Lạc Lạc đang bực mình, nghe Phương Phương nói thế, định nói gì đó nhưng Phương Phương lại ôm lấy tay cô: “Không sao đâu! Cậu đừng để bụng, việc tạo dựng mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng quan trọng lắm.”
Tô Lạc Lạc dành xuống lầu mua cà phê cùng Phương Phương, mỗi người bưng sáu ly cà phê lên lầu. Sau khi đã chia cà phê cho từng người, nữ đồng nghiệp lúc nãy trách cứ hai người lại bắt đầu cố ý bới lông tìm vết: “Lần sau đừng bỏ đường vào cà phê của tôi, có biết chưa? Mà nhớ làm việc nhanh chân nhanh tay một tý, mấy người mới ra trường như các cô, không cần cù một chút thì chẳng có công ty nào muốn nhận các cô vào làm việc đâu.”
Tô Lạc Lạc nghẹn họng, người phụ nữ này bắt đầu được voi đòi Hai Bà Trưng rồi.
Phương Phương vội vàng kéo Tô Lạc Lạc ra ngoài.
Sau khi vội vàng ăn trưa xong, điện thoại của Tô Lạc Lạc đổ chuông. Cô thử nhìn màn hình xem ai gọi tới, số điện thoại cực kỳ khí phách này không phải của Long Dạ Tước thì là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.