Chương trước
Chương sau
“Vâng.” Thanh âm trầm thấp của Long Dạ Tước đáp lại.
“Vừa rồi Tô phu nhân đột nhiên chạy tới cầu bà con, để con cầu một chút tình với Tô Lạc Lạc, thả Tô Vũ Phỉ ra. Chuyện này, con xem có thể thương lượng một chút không?” Tưởng Nhân hỏi con trai.
“Mẹ, chuyện này là một tay con làm, đưa Tô Vũ Phỉ vào cục cảnh sát, cũng là ý tứ của con, cho nên, chuyện này không có thương lượng.”Giọng nói của Long Dạ Tước mười phần kiên định.
“Cái gì? Là con làm? Dạ Tước, nếu chuyện này Ngữ Phù không có làm cái gì quá đáng thì con vẫn là niệm tình cũ buông tha cho nó đi!” Tưởng Nhân cũng là một người không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm.
Giọng nói của Long Dạ Tước trở nên lạnh vài phần: “Mẹ, mẹ nói với bà nội, mặc kệ người của nhà họ Tô cầu tình như thế nào thì đều không cần để ý tới, Tô Vũ Phỉ sẽ phải đối mặt với lao ngục, con tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.”
Tưởng Nhân nghe giọng điệu con trai không cho phép thương lượng một chút nào, không khỏi nao nao, ở trong lòng con trai đã quan tâm và bảo vệ Tô Lạc Lạc như thế sao?
“Thực sự không thể lại thương lượng một chút sao? Dù sao năm năm qua, nhà họ Tô đã đối xử rất chân thành với mẹ và bà nội con, chúng ta cũng không thể không đền đáp một chút đi!”
“Mẹ, bọn họ hiếu thuận với mẹ đều là giả bộ, không phải chân thành, cho nên mọi người không cần quan tâm đến.”
“Nói thì nói như thế, năm năm qua, Tô Vũ Phỉ luôn tặng quà và đồ vật cho nhà họ Long chúng ta, mặc dù chúng ta cũng không thiếu, nhưng là mỗi lần cô ấy đến đều mang tặng. Coi như quà tặng cũng lên đến mấy triệu, cũng không thể không để ý tới chứ!”
Long Dạ Tước nghe thấy giọng nói xấu hổ của mẹ mình, anh trầm ngâm một chút: “Được rồi! Con có thể miễn cho Tô Vũ Phỉ không bị án ngồi tù, nhưng người của nhà họ Tô nhất định phải ra mặt, công khai xin lỗi Tô Lạc Lạc, chuyện năm năm trước kia nói rõ ràng, nếu không, con tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tô Vũ Phỉ.”
” Được rồi, mẹ sẽ nói với họ, Dạ Tước, con xem có thời gian thì mang Tô Lạc Lạc về nhà, để cho mẹ và bà con xem một chút được không?”
“Mẹ, chuyện này về sau lại sắp xếp đi!”
“Làm sao vậy? Cô ấy không muốn gặp chúng ta sao?”
“Lúc trước hiểu lầm tương đối lớn, cho cô ấy một chút thời gian thích ứng đi!”
“Được rồi! Chọn một thời điểm thích hợp để đưa cô ấy trở về!” Tưởng Nhân cũng bởi vì lúc trước tin vào lời nói của một bên của Tô Vũ Phỉ mà sinh ra hiểu lầm lớn như vậy đối với cô nên bà cũng cảm thấy áy náy.
Bà lập tức gọi một cú điện thoại cho Uông Nguyệt Dung, chuyển tiếp những gì Long Dạ Tước nói một lần kia lại, quả nhiên rõ ràng Uông Nguyệt Dung không nghĩ tới, Long Dạ Tước sẽ cắn chuyện năm năm trước kia không thả, bà ta do dự một chút, nhưng vẫn là đáp ứng: “Được rồi, chị nói với Dạ Tước, chỉ cần thả Ngữ Phù nhà chúng tôi ra, chúng tôi sẽ nói xin lỗi Tô Lạc Lạc.”
Nghe xong câu nói này, cách nhìn trong lòng Tưởng Nhân đối người nhà họ Tô cũng lập tức có chuyển biến, hóa ra, năm năm trước người chân chính chịu đủ ủy khuất, không phải Tô Vũ Phỉ, mà là Tô Lạc Lạc.
Trong biệt thự.
Tô Lạc Lạc làm xong bữa tối, hai tên nhóc con đã rửa tay ngồi vào bàn, Tô Lạc Lạc nhìn hai bé con mập mạp, thầm nghĩ đồ ăn trong trường học cũng nấu quá tốt rồi! Hai tiểu gia hỏa nhóc con này rõ ràng lại béo lên chút, điều này khiến cho cô không muốn cho bọn họ ăn quá nhiều vào buổi tối, huống hồ phát triển theo hướng người mập mạp thì ngay cả đường nét đẹp nhất trên khuôn mặt cũng phải mất điểm!
“Mommy, con muốn đùi gà.” Tô Tiểu Hinh đưa tay ra và muốn Tô Lạc Lạc lấy cho đùi gà ở trong canh.
“Tiểu Hinh, con không thể lúc nào cũng ăn thịt được! Bây giờ chúng ta phải ăn nhiều rau xanh biết không? Ăn nhiều rau xanh cũng rất tốt đối thân thể!” Tô Lạc Lạc không cho bé đùi gà, định gắp rau xanh cho bé.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh lập tức chu lên, mười phần không vui nói: “ Con không muốn, con chỉ muốn ăn đùi gà!”
Người đàn ông ngồi một bên cái nào đó có chút không hiểu nhìn Tô Lạc Lạc: “Em cho con ăn đi!”
“Không được, bé gái lớn lên quá béo không dễ nhìn, nên ăn ít thịt một chút, ăn nhiều rau xanh hơn.” Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn về phía Tô Tiểu Hinh: “Tiểu Hinh, chúng ta ăn nhiều rau xanh có được hay không?”
Tô Tiểu Hinh kiên định nói: “Con muốn ăn đùi gà.”
Tô Lạc Lạc cũng không cho bé ăn, nhìn qua con gái giằng co: “Ăn rau xanh.”
“Ăn đùi gà.”
Tô Tiểu Sâm yên lặng ăn tôm bóc vỏ mà cậu thích ăn nhất, tay nhỏ đang bận bịu bóc vỏ.
Long Dạ Tước không khỏi phì cười một tiếng, nhìn hai mẹ con giằng co không xong, anh đứng người lên, cầm lấy cổ tay Tô Tiểu Hinh, mò một đùi gà lớn từ trong canh cho Tô Tiểu Hinh: “Ăn đi!”
Tô Lạc Lạc quay đầu liếc người đàn ông một chút, đồng thời khuyên nhủ: “Tiểu Hinh, chúng ta ăn xong đùi gà, còn phải ăn nhiều rau xanh có được hay không?”
Tô Tiểu Hinh miệng nhỏ gặm đùi gà, lại rất kiên định lắc đầu.
” Hôm nay mommy mua cho con thật nhiều váy công chúa xinh đẹp, nếu như con quá béo không mặc nổi, vậy thì con sẽ không thể mặc nha! Nếu như ăn chút rau xanh, con sẽ không béo lên, những chiếc váy công chúa đẹp đẽ kia con cũng có thể mặc được.” Tô Lạc Lạc cười uy hiếp.
Lập tức đôi mắt của Tô Tiểu Hinh sáng lên: “Thật sự sao?”
“Thật mà! Chí ít có bảy tám chiếc váy công chúa, nếu như con mặc không nổi, vậy thì thật là đáng tiếc, mẹ đành phải tặng cho các bạn nhỏ khác mặc vào.”
“Không được, con muốn mặc.” Tô Tiểu Hinh lập tức bá đạo ngăn cản mommy.
“Vậy có muốn ăn rau xanh hay không?”
“Vâng! con muốn ăn.”
Tô Lạc Lạc hài lòng cười lên, nhìn con trai gặm một con tôm bướm , cô cũng nói con trai: “Tiểu Sâm, con cũng thế, ăn nhiều rau xanh.”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Sâm cầm lấy đũa gắp rau xanh ăn, người đàn ông ngồi một bên có chút giật mình kinh ngạc nhìn người phụ nữ này giải quyết con gái, nở nụ cười ủ rũ.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc thu dọn đồ đạc trong bếp, phía sau, Long Dạ Tước khoanh tay tay đứng ở sau lưng cô: “Có một chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
“Nói đi!” Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh.
“Anh dự định để người nhà họ Tô xin lỗi em, sau đó tạm giam Tô Vũ Phỉ một tháng, miễn cho cô ta phải ngồi tù.”
Cơ thể Tô Lạc Lạc run lên một cái trong lúc đang rửa bát, sau đó cô lắc lắc đầu nói: “Em không muốn tiếp nhận xin lỗi của bọn họ.”
“Người của nhà họ Tô đi cầu xin mẹ anh và bà nội anh, anh không thể không cho họ mặt mũi.”
“Nếu như anh thích Tô Vũ Phỉ anh cứ việc nói thẳng, dù sao hai người cũng có mối quan hệ năm năm, tình cảm sâu em có thể hiểu được, chuyện này anh làm chủ là được rồi.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức chìm xuống một chút, hơi tức giận nói: “Anh làm như vậy, không có quan hệ gì với Tô Vũ Phỉ cả.”
“Dù sao bắt cô ta cũng là anh, anh nghĩ thả cô ta ra chỉ cần anh làm chủ là được rồi.” Nhưng trong lòng Tô Lạc Lạc thật ra có chút tức giận, người của nhà họ Tô cầu tình thì có thể thả Tô Vũ Phỉ sao? Cô ta tồi tệ như vậy, hẳn là nên cho cô ta một bài học.
Long Dạ Tước nghe được sự tức giận trong lời nói của cô, không khỏi ôm lấy cô gái đang chuẩn bị rời khỏi phòng bếp trong tay, ôm vào trong ngực của mình, ánh mắt của anh khóa thật chặt cô nói: “Muốn anh nói mấy lần, anh không có một chút tình cảm nào với Tô Vũ Phỉ cả, em còn muốn anh chứng minh như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.