Tô Lạc Lạc không nghĩ đến đem trả quà vậy mà còn có đạo lí cho cô mượn lại, nhưng mà đây là thỉnh cầu của Dạ Trạch Hạo, cô thật sự không thể từ chối được. Đây là một phần tâm ý của anh ta. Hạ Thấm để Tô Lạc Lạc giúp mình chụp mấy tấm hình với Dạ Trạch Hạo, mà Hạ Thấm cũng len lén chụp được mấy tấm đẹp trai của Dạ Trạch Hạo rồi. Hôm nay Dạ Trạch Hạo để Tô Lạc Lạc nghỉ, khoảng hai giờ Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm liền đi. Lúc đi ra ngoài, cô quay về biệt thự của Long Dạ Tước, đặt bộ trang sức đó giấu bên dưới phía trong tủ, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. Hai chị em tốt đã lâu rồi chưa đi mua sắm, thuận tiện tìm một quán cà phê rồi tâm sự chuyện của nhau, một buổi chiều thật thư thái. Tô Lạc Lạc bất tri bất giác cầm điện thoại lên xem, đã bốn giờ ba mươi rồi, lòng cô như dây cung bị kéo căng. “Làm sao thế?” Hạ Thấm hiếu kì hỏi. Tô Lạc Lạc cắn cắn môi: “Mỗi ngày sau khi qua bốn giờ ba mươi, Long Dạ Tước sẽ gọi điện cho tớ đi đón bọn nhỏ, tớ sắp bị ám ảnh rồi.” Lúc đang nói, quả nhiên điện thoại di động của Tô Lạc Lạc reo lên, cái tên hiện trên màn hình nếu không phải Long Dạ Tước thì là ai? Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác chỉ có thể nghe máy, giọng điệu có phần ủ rũ: “A lô!” “Ở đâu!” Bên đầu dây bên kia, giọng nam trầm thấp vang lên. “Ngồi bên ngoài với bạn.” “Đi đón bọn nhỏ với tôi.” Vừa nghĩ đến bọn nhỏ, tất cả oán khí của Tô Lạc Lạc đều được ép xuống, cô cắn môi nói: “Được rồi! Anh đến đón tôi đi, tôi gửi định vị cho anh.” Cúp điện thoại, Hạ Thấm chớp chớp mắt nhìn cô: “Lạc Lạc, cậu thành thật nói cho tớ biết, Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo, cậu thích ai hơn?” Tô Lạc Lạc vừa uống một ngụm trà sữa liền bị sặc, che miệng ho khan một tiếng, nhìn Hạ Thấm: “Cậu nói cái gì vậy?” “Tớ nói bên cạnh cậu có hai người đàn ông cực phẩm cho cậu lựa chọn, cậu thích ai hơn?” Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Dạ Trạch Hạo đối xử rất tốt với tớ.” “Vậy cậu thích Dạ Trạch Hạo?” “Không phải là loại thích mà cậu nghĩ đâu, Dạ Trạch Hạo là ông chủ của tớ và cũng là bạn của tớ, tớ không có nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ta, cũng không có khả năng.” Tô Lạc Lạc trả lời rõ ràng. “Cậu thật sự sẽ không có ý định cả đời này không lấy chồng, cô độc đến già hả? Rất đáng sợ nha.” Hạ Thấm sốt ruột thay cô. “Có cái gì đáng sợ đâu, tớ có hai đứa trẻ mà!” Tô Lạc Lạc một chút cũng không lo lắng! “Vậy Long Dạ Tước thì sao? Lỡ như sau này anh ấy cưới mẹ kế cho bọn nhỏ thì sao, cậu không lo lắng à!” “Anh ấy rất yêu bọn nhỏ, tớ tin anh ấy sẽ chọn một người đối xử tốt với bọn nhỏ.” Tô Lạc Lạc cười cười. “Nếu như anh ấy thật sự yêu bọn nhỏ thì tớ nghĩ anh ấy sẽ có thể suy nghĩ đến việc cưới cậu.” Tô Lạc Lạc suýt chút bị sặc một ngụm trà sữa, suy đoán của Hạ Thấm đúng rồi, lần trước Long Dạ Tước thật sự đã nói như vậy với cô. “Vậy thì tớ cũng sẽ không suy xét đến anh ấy.” Tô Lạc Lạc nói như chém đinh chặt sắt. Qua hơn hai mươi phút. Điện thoại của cô vang lên, Tô Lạc Lạc cầm lên xem, Long Dạ Tước đã đến gần đây rồi. “Thấm Thấm, tớ đi trước đây.” “Ừm, hẹn lần sau nha.” Hạ Thấm vẫy vẫy tay với cô. Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra khỏi quán cà phê thì nhìn thấy chiếc xe sang trọng ở Long Dạ Tước ở phía đối diện không xa. Tô Lạc Lạc băng qua đường đi đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế phụ rồi ngồi vào, nhớ đến hành vi đáng ghét của anh lúc trưa. Tô Lạc Lạc không muốn nói chuyện cùng anh. “Dây chuyền đâu? Thật sự vứt rồi?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi. “Không có, để ở nhà.” Tô Lạc Lạc nhàn nhạt đáp. Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước hiện lên ý cười, nói như vậy là cô nhận quà rồi. Anh chỉ là chưa phát hiện ra vạt áo dưới cổ cô cũng đang đeo sợi dây chuyền mà Dạ Trạch Hạo tặng! Trên đường đi không ai nói câu nào, nhưng bầu không khí lại không hề nặng nề, Long Dạ Tước vô cùng thoải mái mở nhạc, loa cao cấp trong xe đang phát ra những giai điệu rất êm tai. Tô Lạc Lạc cũng được âm nhạc gột sạch, tâm tình trấn tĩnh lại, thỉnh thoảng liếc xéo về phía người đàn ông đang lái xe. Nếu anh không đáng ghét như thế thì thật ra cô có thể hòa thuận chung sống với anh. Dù sao thì như vậy cũng có lợi đối với việc giáo dục bọn nhỏ, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh lại là người khó chung sống. Hôm nay là thứ sáu, bọn nhỏ được một đóa hồng nhỏ vàng óng ánh dán trên trán, rất vui vẻ. “Mommy, ngày mai không cần đi học, con và anh muốn đến khu vui chơi để chơi thỏa thích!” Tô Tiểu Hinh chu cái miệng nhỏ đáng thương nói. Tô Lạc Lạc suy nghĩ, công việc của Long Dạ Tước không phân biệt ngày nghỉ gì cả, cô hỏi người đàn ông trên ghế lái: “Anh có thời gian đưa bọn nhỏ đi khu vui chơi không?” “Đương nhiên có thời gian rồi.” “Mommy, mẹ cũng đi nha!” Tô Tiểu Sâm hỏi. “Để mẹ xem ngày mai có thời gian không rồi mới nói được, bởi vì mẹ không chắc chắn lắm.” Tô Lạc Lạc không chắc chắn nói. Tô Tiểu Hinh có chút thất vọng nói: “Vậy được rồi! Daddy đưa chúng con đi đi!” Trong nhà hàng ở phía hơi lệch so với trung tâm thương mại thành phố, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, trong xe bước xuống hai cô gái đeo mắt kính đen. Một người trong đó cau mày do môi trường vừa bẩn thỉu vừa hỗn loạn ở đây: “Xác định những người này đáng tin không đấy?” “Đương nhiên đáng tin rồi, cậu yên tâm, chỉ cần cậu trả tiền, bọn họ bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Cô gái này là Tô Vũ Phỉ, kế bên cô ta là bạn thân Tiểu Băng, là một cô gái thích la cà trong đám giang hồ cho nên đã quen với những chuyện này, quá quen thuộc rồi. Tô Vũ Phỉ đã trải qua những ngày tháng rất đau khổ, lúc cô ta hiểu được bản thân đã hoàn toàn mất đi Long Dạ Tước thì thế giới của cô ta giống như sụp đổ. Lăm năm nỗ lực và chờ đợi đã biến thành hư vô. Mà người gây nên tất cả không phải ai khác chính là Tô Lạc Lạc, là do sự xuất hiện của cô đã gây ra hoàn cảnh bi thảm hiện tại của cô ta. Cô muốn gả cho Long Dạ Tước à, cô nằm mơ đi. Cho nên cô ta sẽ bất chấp bỏ ra mọi giá để hủy đi cô, hủy đi cuộc đời này của cô. Để cô trở thành đồ chơi của đàn ông, để cô đau khổ cả đời. Tô Vũ Phỉ đi theo Tiểu Băng vào trong bèn nhìn thấy năm người đàn ông, mùi thuốc lá rất nặng, năm người đàn ông này trên cánh tay, trên lưng đều có không ít hình xăm dọa người, họ rõ ràng là người sống trên giang hồ đầy hỗn loạn. “Anh Lưu, đây là khách hàng tối hôm nay của chúng ta, chào hỏi cô ấy chút đi!” “Cô chủ, chúng tôi không biết thân phận của cô, cũng không biết cô là ai, cho nên cô hoàn toàn có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ cho cô một kết quả hài lòng.” Người đàn ông xưng là anh Lưu là tên cầm đầu trong đám đàn ông. Tô Vũ Phỉ có chút căng thẳng nhìn hắn ta: “Thật sự? Chuyện gì cũng làm được sao?” “Đương nhiên, chỉ cần cô trả đủ tiền, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thất thủ, cũng sẽ không làm cô thất vọng.” Anh Lưu cười lên, lộ ra hàm răng vàng khè. Tô Vũ Phỉ cố chịu đựng đám người này, cô ta hít sâu một hơi: “Được, tôi tin tưởng các người, việc tôi muốn các người làm chính là giúp tôi bắt cóc một người phụ nữ, hơn nữa phải tìm thêm mấy người chơi cô ta, lăng nhục cô ta, không cần mạng của cô ta, tôi chỉ muốn đời này cô ta phải sống trong ám ảnh đau khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]