Tô Vũ Phỉ thấy cô thức thời như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: – Tô Lạc Lạc cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Cô nghĩ mình chỉ đối mặt với nhà họ Long sao? Cô nghĩ rằng tôi và nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho cô sao? Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn cô ta: – Trước kia tôi từng cầu xin các người, hiện giờ tôi không cầu xin bất luận kẻ nào. Cứ việc đến đây, đừng cho rằng tôi sợ các người. Tô Vũ Phỉ hơi giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta nói mấy câu có thể khiến Tô Lạc Lạc sợ. Nhưng cô gái trước mặt này lúc nào lại trở nên kiên cường và dũng cảm như vậy? Không, cô nhất định đang giả vờ, cô muốn dựa vào Long Dạ Tước nên không sợ gì. – Tô Lạc Lạc cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy Dạ Tước sẽ che chở cô sao? Cô không biết Dạ Tước rất có hiếu sao? Nếu lựa chọn cô và người nhà, anh ấy sẽ không chút do dự đẩy cô xuống vực sâu, không để ý đến cảm nhận cũng như sống chết của cô. Đến lúc đó cô mất đi bọn trẻ, cũng mất đi số tiền lớn, không phải là cô mất nhiều hơn được sao? Tô Vũ Phỉ đắc ý cười lạnh nhìn cô. Tô Lạc Lạc nheo mắt vì sao Tô Vũ Phỉ nói như cô rất thân thiết với Long Dạ Tước. Sai rồi cô không có quan hệ gì với người đàn ông này. Nhưng cô sẽ không nói với cô ta, cứ để Tô Vũ Phỉ hiểu lầm đi, tốt nhất là đau lòng. Đây là người nhà họ Tô tự tìm, cô sẽ không báo thù bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô để họ sống thoải mái. – Đây là chuyện của tôi, cô lo lắng như vậy làm gì? Tôi có được cái gì hay không không liên quan đến cô. Tô Lạc Lạc nói xong cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa. Cô xoay người muốn đi đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe vang lên. Tô Vũ Phỉ rất tinh cô ta biết đó là xe của Long Dạ Tước, đáy mắt cô ta hiện lên nụ cười giả tạo, cô ta gọi Tô Lạc Lạc – Cô đứng lại tôi còn có chuyện chưa nói xong. Tô Lạc Lạc không phản ứng lại, liền thấy Tô Vũ Phỉ bước lên cầm tay cô, Tô Lạc Lạc giãy dụa, Tô Vũ Phỉ hung hăng tự tát mình một cái. Tô Lạc Lạc nhăn mắt, lúc này Tô Vũ Phỉ làm bộ lui về phía sau dừng lại ngay bên cạnh xe của Long Dạ Tước. Tô Vũ Phỉ ngẩng đầu nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô ta ôm nửa khuôn mặt hồng lên của mình quay đầu đi đến xe của Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc đứng phía sau cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tô Vũ Phỉ tâm cơ cũng quá sâu, tự tát mình để hãm hại cô? Long Dạ Tước mới đẩy cửa xe xuống liền thấy Tô Vũ Phỉ vẻ mặt đau khổ bước tới, còn chưa kịp nói gì Tô Vũ Phỉ đã nhào vào ngực anh: – Dạ Tước… anh cuối cùng đã về rồi. Long Dạ Tước nhìn thấy cô ôm mặt nhăn mày hỏi: – Làm sao vậy? Lúc này nước mắt của Tô Vũ Phỉ tuôn rào rạt, cô dịu dàng ngẩng đầu, để anh nhìn thấy khuôn mặt bị tát kia – Em bị người ta đánh. Long Dạ Tước nhìn thấy rõ năm ngón tay hằn trên mặt cô ta, lập tực nhăn mày, trầm giọng hỏi: – Ai đánh? Tô Vũ Phỉ chỉ về phía Tô Lạc Lạc đứng dưới gốc cây cách đó không xa nói – Là cô ta, đau quá. Dạ Tước, anh phải làm chủ cho em. Nói xong cô vòng tay qua eo anh khóc sướt mướt. Tô Lạc Lạc thấy Tô Vũ Phỉ làm như vậy không chê vào đâu được, cô thậm chí không có cơ hội phản bác, trên mặt cô ta thật sự có hình năm ngón tay. Long Dạ Tước ôm Tô Vũ Phỉ đi tới ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắt kiên cường của cô gái – Vì sao cô lại đánh người. Tô Vũ Phỉ lập tức khóc thút thít, ra vẻ là kẻ yếu – Vừa rồi em chỉ muốn nói sau khi em gả cho anh sẽ nuôi con của cô cô lại đột nhiên tức giận đánh tôi, vì sao cô lại phải làm như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]