Long Dạ Tước nheo nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên sự châm chọc. Dũng khí đối diện với anh cũng không còn còn dám nói đã ngủ anh? Lúc này Tô Tiểu Hinh lắc lắc đầu nhìn về phía ba mình rất chắc chắn nói: – Ba, con sẽ không đái dầm, con có thể ngủ cùng ba không? Long Dạ Tước ngừng cười, trìu mến vuốt vuốt đầu cô bé: – Được, ba tin con. Lúc này Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đột nhiên có một suy nghĩ độc ác là con gái đái dầm lên giường anh mới tốt. Nhưng cô nghĩ chuyện này hẳn sẽ xảy ra, bởi vì con gái thường hay có thói quen đái dầm nếu ngủ giường lạ. Ăn cơm tối xong, Long Dạ Tước dẫn hai đứa trẻ xuống đài phun nước xem cá, nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ. Tô Lạc Lạc trở lại phòng, sắp xếp lại hành lý, cầm bộ quần áo ngủ bảo thủ nhất vào phòng tắm. Cô biết đây chỉ là sự bình yên tạm thời, người nhà họ Tô sớm muộn cũng sẽ tìm đến cô. Chín rưỡi, tiếng hai đứa trẻ vang lên ở cầu thang. Giọng non nớt của Tô Tiểu Hinh vang lên: – Đó là cá mẹ. – Đó không phải là cá mẹ, những con cá bé đó cũng không phải cá con. Tô Tiểu Sâm cãi lại. Nhưng. Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra thấy hai đứa trẻ lập tức nhíu mày hỏi – Sao vậy? – Mẹ, ở đài phun nước có một con cá mẹ, nó sinh thật nhiều cá con. Tô Tiểu Hinh ôm đùi cô ngẩng đầu báo cáo. Tô Tiểu Sâm đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ đáp lại: – Đàn cá nhỏ kia không phải nó sinh. Chúng căn bản không phải cùng một loại cá. Tô Lạc Lạc không nói gì, cô biết, con gái nói không đúng bởi vì con gái thấy to sẽ cho rằng đó là cá mẹ, thấy nhỏ nghĩ đó là cá con. Lúc này một bóng người cao gầy từ từ bước lên. Tô Lạc Lạc lúc này mặc bộ đồ ngủ, hơn nữa buổi tối ngủ cô cũng không có thói quen mặc đồ lót, thấy người đàn ông đi đến cô lập tức luống cuống, giơ tay che ngực. Thật ra cô có hành động như vậy người đàn ông cũng không chú ý tới điểm này, nhưng động tác theo bản năng của cô lại khiến người đàn ông nhìn ngực cô. Cô mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu phấn hồng, tóc dài xõa tung, thêm khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú khiến cô giống như một cô sinh viên đại học, không giống người đã từng sinh hai đứa con. Khi anh đi đến bên cạnh bọn trẻ, ở khoảng cách một mét đã cảm nhận được một mùi hương thơm dịu dàng tràn ngập mũi và lồng ngực, giống như hương hoa của mùa xuân. Vẫn giống như 5 năm trước, vừa ngửi đã bị hấp dẫn. Long Dạ Tước từ nhỏ đã không thích mùi. Anh có thói quen ở sạch rất nghiêm trọng. Từ đêm đó ngửi mùi hương của cô, khi Tô Vũ Phỉ lại gần một chút anh liền cảm giác bài xích. Tuy trên người Tô Vũ Phỉ cũng không có mùi gì khó ngửi, ngược lại mỗi lần gặp anh đều tỉ mỉ dùng nước hoa đắt tiền. Nhưng anh vẫn không thích. Lần này anh chịu đính hôn là vì người nhà tạo áp lực. Hơn nữa, Tô Vũ Phỉ đã chờ anh 5 năm. 5 năm này đối với bà nội và ba mẹ anh đều hiếu thuận, người nhà cũng thích cô ấy cho nên anh nghĩ dù sao đời này anh cũng không yêu cầu gì ở người phụ nữ, cưới cô ta cũng tốt. Nhưng cố tình cô lại xuất hiện. Còn mang theo con của bọn họ. Thật ra, khi cô xuất hiện, đã cưới anh từ trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng chuyện này anh tuyệt đối không thể nói với cô gái này. Anh xưa nay là người cao ngạo, địa vị cao, rất khó cúi đầu trước người khác, huống chi là biểu lộ suy nghĩ của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]