Cha, xin cha đừng già đi nhanh quá.
Xin cha, mãi mãi khỏe mạnh.
Con còn cần mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm mới có thể trưởng thành.
Xin cha, mãi mãi ở bên con.
Con muốn mãi mãi là đứa con nhỏ của cha.
Dù Lưu Cúc Hoa không qua lại với cha tôi, nhưng bà vẫn là người làng.
Thỉnh thoảng vẫn trở về.
Bà Xuân kể cho bà ấy nghe về thành tích của tôi, hai người cười ha hả bên bờ sông.
16
"Huệ Huệ lần trước còn khoe khoang trước mặt tôi, nói sẽ thi đại học để cha nó có cuộc sống tốt. Với thành tích này, tôi thấy lần sau còn tụt đến nỗi không thấy mắt."
Bà Xuân phụ họa: "Tôi đã khuyên rồi, con gái không cần học nhiều thế, anh trai cô không nghe, đúng là phí tiền!"
Tôi đạp xe về trường, từ xa bà Xuân đã thấy tôi, lớn tiếng gọi: "Huệ Huệ, đừng học nữa, đi cùng con gái ta đến Quảng Đông làm việc trả nợ cho cha con đi!"
...
Nói gì cũng vô ích.
Chỉ khi thành tích tốt lên, tôi mới có thể khiến họ im miệng.
Kỳ thi này cũng cho tôi hiểu một điều: học thuộc lòng không có tác dụng.
Tôi phải tìm ra phương pháp học phù hợp, phải nâng cao hiệu quả.
Nói thì dễ, nhưng quá trình tìm tòi thật gian nan và đau khổ.
Nửa học kỳ còn lại, tôi không chỉ đấu tranh với sách vở, mà còn đấu tranh với chính mình.
Tôi ép mình phá bỏ phương pháp học cũ, ép mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cha-diec/3577758/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.