Chương trước
Chương sau
Hàn Đông rời khỏi phòng làm việc của Chu Ngọc Vinh với tâm tình mất vui, khẩu vị của Chu Ngọc Vinh là quá lớn, nói gần nói xa ý muốn nắm lấy vị trí trưởng phòng tài chính, đây không phải là miệng sư tử sao? Hàn Đông thiếu chút nữa thì bốc hỏa, chẳng lẽ cho rằng heo quay trước mặt muốn ăn thì ăn sao?

Hàn Đông nói tùy ý hai câu, hắn đi ra khỏi cửa mà thở dài một hơi, Chu Ngọc Vinh này thật sự không ra gì, mình mới nhân nhượng một chút thì đối phương đã muốn làm vua, thật sự cho rằng có năng lực cò kè mặc cả với mình sao?

Hàn Đông về phòng làm việc của mình một lát, sau đó lại chải chuốt những ý tưởng của mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã đến giờ tan tầm. Hắn phải đến văn phòng thị trấn báo cho Đặng Đạt Hòa biết ngày mai mình sẽ lên huyện báo cáo công tác, sợ rằng đến chiều mới về. Hắn dù là lãnh đạo nhưng hành tung vẫn phải nói rõ cho văn phòng thị trấn, nếu không có việc xảy ra, hoặc có lãnh đạo tuyến trên tìm, nào biết mình đi đâu?

- Chủ tịch Hàn đã tan tầm rồi à?

Đặng Đạt Hòa cười hỏi, khi thấy Hàn Đông gật đầu thì cười nói:

- Tôi sẽ cho Tiểu Vương lái xe đưa anh về.

Tiểu Vương là lái xe của văn phòng thị trấn, Đặng Đạt Hòa nói như vậy đã chứng thực quyền lực phó chủ nhiệm của mình, tất nhiên thứ này cũng có liên quan đến sự an phận của Tiếu Anh Hà.

Dù chỉ là một chiếc xe củ kỹ nhưng thật sự tốt hơn rất nhiều so với một chiếc xe khách nhồi nhét không biết bao nhiêu người. Lái xe Tiểu Vương không nói lời nào, hắn chỉ chú tâm lái xe, thật ra hắn cũng rất muốn chào hỏi Hàn Đông vài câu, nhưng vị chủ tịch thị trấn vừa lên xe đã nhắm mắt dựa lưng vào ghế, làm hắn không dám mở miệng.

Tiểu Vương có thể đến lái xe ở văn phòng thị trấn cũng vì có liên quan đến Vũ Kiến, nếu nói trắng ra thì hắn thật sự có chút quan hệ thân thích với Vũ Kiến. Nhưng thế cục hôm nay làm cho Tiểu Vương cảm thấy uy hiếp rất lớn, đối với một nhân viên còn chưa vào biên chế như hắn, Hàn Đông muốn đuổi việc chỉ là chuyện nhỏ như móng tay.

Hàn Đông cũng chú ý đến bộ dạng muốn nói lại thôi của Tiểu Vương, nhưng lại mặc kệ đối phương, trong lòng thầm nghĩ nên tìm đâu ra nhà đầu tư để xây dựng nhà máy rượu ở thôn An Khê. Cũng không thể tùy tiện tìm người đến làm nhà xưởng, vì đầu tư nhỏ căn bản không có nhiều tác dụng với An Khê, ít nhất cũng phải có một nguồn đầu tư vài triệu, như vậy mới có thể tạo nên chút âm thanh.

Máy nhắn tin trong túi quần vang lên, Hàn Đông mở ra xem, thì ra là số điện thoại nhà Yến Lâm, vì thế mà khóe miệng không khỏi vểnh lên, có lẽ tiểu nha đầu này sắp đi học đến nơi rồi. Một lát sau máy nhắn tin lại vang lên, lần này là Yến Lâm nhắn đến: "Lãnh đạo đại nhân mau điện thoại trả lời!". Có lẽ nàng biết Hàn Đông chưa về đến nhà và điện thoại nên không nhịn được phải thúc giục, mà hắn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạnh vểnh miệng của Yến Lâm.

Nhưng lúc này Hàn Đông đang ở trên xe, nào có thể điện thoại trả lời, nếu có điện thoại di động thì tốt, nhưng thứ này còn cần thời gian mới được, dù là điện thoại đập đá cỡ lớn thì phải hơn nửa năm sau mới được phát hành ở Vinh Châu.

- Anh Đông, mau điện thoại trả lời.

Vẫn là tin nhắn của Yến Lâm, giọng điệu đã dịu hơn.

- Chủ tịch Hàn đúng là bận rộn.

Lái xe Tiểu Vương cuối cùng cũng tìm được câu mở đầu, nhưng Hàn Đông chỉ ừ một tiếng, cũng không tiếp lời. Điều này làm cho Tiểu Vương có chút bức bối, hai tay nắm chặt tay lái, cảm thấy toàn thân không được thoải mái.

Xe jeep tiến vào nội thành, tốc độ cũng giảm hẳn, Hàn Đông thản nhiên nói:

- Cho tôi xuống xe ở cục lương thực.

Tiểu Vương này cũng là kẻ mượn gió bẻ măng, trước kia khi Hàn Đông đến thị trấn Triệu Hoa thì đối phương không thèm chào hỏi một câu, bây giờ lại không biết xấu hổ mà lên tiếng. Trước nay Hàn Đông thật sự không nhìn thuận mắt những kẻ trước ngạo mạn sau cung kính như vậy.

Đến cổng cục lương thực, Tiểu Vương vui vẻ xuống xe mở cửa cho Hàn Đông, thậm chí còn vung tay che trên cửa, sợ Hàn Đông cụng đầu vào.

- Chủ tịch Hàn, ngày mai khi nào thì đến đón?

Hàn Đông thấy thái độ của đối phương như vậy thì cũng thở dài một hơi, sau đó gật đầu nói:

- Hai giờ chiều mai đến đây đón tôi.

Tiểu Vương nở nụ cười nịnh bợ:

- Vâng!

Sau đó Tiểu Vương đứng ở bên cạnh cửa xe, hai tay buông lỏng, đưa mắt nhìn Hàn Đông.

Yến Lâm đứng trước cửa nhà, nàng nhìn thấy tình cảnh kia từ đầu đến bây giờ, nàng đi về phía Hàn Đông rồi quệt miệng nói:

- Đúng là rất phái đoàn.

- Nói gì vậy?

Hàn Đông cười lên tiếng, sau đó gõ lên đầu Yến Lâm:

- Biết anh về mà vẫn còn cố gắng nhắn tin sao?

Yến Lâm vểnh môi:

- Đúng là nói không biết xấu hổ, cũng không biết điện thoại một tiếng.

Yến Lâm rõ ràng là cố ý, nàng đã biết Hàn Đông sẽ đi xe về nhưng vẫn còn nói như vậy, chính xác là làm nũng. Hàn Đông cười lên ha hả, cũng nhịn không được phải gõ lên đầu nàng.

- Ôi, kiểu tóc của em.

Yến Lâm quệt miệng bất mãn nói, trước đó Hàn Đông không điện thoại về, nàng thật sự rất tức giận, nhưng khi thấy hắn xuống xe thì chuyển giận thành vui, tất nhiên khi thấy bộ dạng như chó săn của Tiểu Vương, nàng cũng không nhịn được phải chọc Hàn Đông vài câu.

Hàn Đông mỉm cười:

- Vậy em vội vàng gọi anh là có việc gì?

- Không có gì thì không được gọi anh sao?

Yến Lâm thân mật kéo tay Hàn Đông, nàng dùng ánh mắt như sao nhìn hắn, lông mi chỉnh tề khẽ chớp, bộ dạng rất đáng yêu:

- Anh đã quay về, tối cùng dùng cơm nhé?

Hàn Đông chợt sững sờ:

- Em chỉ gọi anh về để ăn một bữa cơm thôi sao?

Yến Lâm cười ha hả:

- Cũng không phải, em thấy anh rất bận, có lẽ hai ngày nữa cũng không có thời gian rãnh, em không phải còn đi học nữa sao? Vốn đợi thứ bảy chờ anh về họp mặt, nhưng hôm nay anh đã quay lại thì quyết định tối nay dùng cơm.

Lúc này hai người đi vào cửa hàng, dì Vương đang lau bàn, khi thấy Hàn Đông thì nở nụ cười thân thiết:

- Tiểu Đông đã quay về, đã dùng cơm chưa?

Yến Lâm tranh thủ thời gian nói:

- Mẹ, con và anh Đông đến tối sẽ ra ngoài dùng cơm, còn phải đi gọi điện thoại cái đã.

Yến Lâm nói xong thì chạy vào trong phòng gọi điện thoại, cũng không hỏi xem Hàn Đông có đồng ý hay không. Ngay sau đó nàng đã chạy ra, vui vẻ như một con chim nhỏ, nàng chạy đến khoác tay Hàn Đông:

- Anh Đông, đi thôi, đễn chỗ cũ.

Hàn Đông dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Cái gì là chỗ cũ?

- Là Bách Vị Viên, chính là chỗ chúng ta dùng cơm lần trước, vì sắp đi học nên mọi người muốn họp mặt một lần.

Hàn Đông hiểu rõ, lại là đám người lần trước, vốn hắn cũng không có hứng thú, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng của Liêu Hiểu Binh, tên này có ý với Yến Lâm, tất nhiên hắn sẽ không thích những kẻ ăn chơi trác táng như vậy. Lúc này hắn quay đầu thấy Yến Lâm dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, vì vậy mà trong lòng hắn chợt mềm nhũn, coi như lần này lại tiếp tục làm tấm chắn cho nàng.

Vẫn là những người lần trước, nhưng thái độ của bọn họ lần này thật sự không giống với lần trước, dù là Liêu Hiểu Binh khi thấy Yến Lâm thân mật kéo tay Hàn Đông thì vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười, hắn nâng ly nói:

- Chủ tịch Hàn, chúc mừng anh.

- Đúng vậy, anh Đông còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thị trấn, đúng là quá hâm mộ.

Ngải Mai cũng cười, tuy tuổi trẻ nhưng đám người nơi đây cũng chẳng phải không hiểu gì, bọn họ cũng biết Hàn Đông còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thị trấn, tương lai sau này sẽ rất rộng mở.

Lần này Liêu Hiểu Binh mời khách, cơm nước xong thì tên mập Triệu Tài Đống đề nghị đi hát ở một quán karaoke ở phố Tiểu Nam, nơi đó kinh doanh khá tốt, những cô gái vừa nghe như vậy thì hoan hô muốn đi.

- Anh Đông, đi với bọn em.

Yến Lâm dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Đông, nàng sợ hắn sẽ từ chối, vì vậy mà tranh thủ mở miệng trước.

Hàn Đông cười khổ một cái, thật ra hắn cũng không muốn đi, nhưng Yến Lâm đã lên tiếng, cũng không đành lòng từ chối.

Phố Tiểu Nam cũng không cách quá xa, vì vậy mà nhóm người đi bộ đến, Yến Lâm kéo tay của Hàn Đông, trong lòng rất vui vẻ, miệng bắt đầu hát bài "Em không muốn nói!"

Ngay sau đó đã đến phố Tiểu Nam, từ xa đã nghe thấy tiếng ca, xem ra cách âm cũng không tốt. Các cô gái tỏ ra hưng phấn, bọn họ líu ríu nói cười, nhịp bước cũng nhanh hơn.

Cổng vào quán karaoke luôn có người vào ra, Triệu Tài Đống vui vẻ chạy vào, Hàn Đông đứng lại một chút, sau đó bị Yến Lâm kéo vào theo.

Lúc này một người chạy đến, Yến Lâm bị đụng phải mà lảo đảo, nàng khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi. Hàn Đông tranh thủ thờ gian ôm eo nàng, vì vậy mới không té xuống đất, nhưng nhìn bộ dạng của nàng thì biết bị đối phương húc vào không nhẹ.

Nhưng người đàn ông tóc dài không xin lỗi mà còn mắng:

- Con bà nó, mắt mù à?

Trong lòng bùng lên lửa giận, Hàn Đông trầm giọng nói:

- Xin lỗi cô ấy cho tôi.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.