Chương trước
Chương sau
- Đừng nói nhảm, bắt hết lại.

Tên cảnh sát cao gầy nói, sau đó tay đặt ngay lên báng súng bên hông, giống như chỉ cần Hàn Đông chống lệnh bắt người là dùng súng ngay. Nhưng nếu như Hàn Đông thật sự ra tay, cũng không đến lượt tên kia dùng súng.

Lữ Nam Phương cười lạnh nói:

- Rất tốt, động tác của các người cũng rất nhanh.

Đám người Lữ Nam Phương vừa đến bệnh viện băng bó xong thì cảnh sát đã chạy đến, hơn nữa giọng điệu bất thiện, vừa đến đã bắt người, không có vấn đề mới là lạ. Vì nguyên nhân Hàn Đông mà trước đó Lữ Nam Phương không muốn làm lớn chuyện, chỉ định cho Ngưu Chí Không tìm quan hệ trị vài người kia, bây giờ hắn bắt đầu nổi giận, vì vậy mà đưa hai tay vào trước mặt một tên cảnh sát rồi lạnh lùng nói:

- Bắt đi, đến lúc đó đừng hối hận.

Hàn Đông thấy thế thì trong lòng thầm thở dài một tiếng, chẳng lẽ sẽ phải tiến vào cục công an? Rõ ràng lần này Lữ Nam Phương cực kỳ tức giận, chỉ là không biết khi đó sẽ chấn động thế nào mà thôi.

Ba người đều bị còng tay, bị cảnh sát xô ra ngoài, đám người trong bệnh viện đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tình huống này, không biết ba người bọn họ có chuyện gì. Trong sân bệnh viện dừng lại hai chiếc xe cảnh sát, Hàn Đông bị hai tên cảnh sát kéo lên chiếc xe đầu tiên, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không được đưa lên chiếc xe thứ hai. Có lẽ vì trước đó Hàn Đông chống lệnh bắt người, vì vậy cảnh sát mới cho ra sắp xếp như vậy.

Ngay sau đó xe cảnh sát dừng lại, Hàn Đông được đẩy xuống xe, nơi đây chính là cục công an huyện, xem ra thân phận của nhóm người bị đánh vừa rồi cũng không tầm thường, nếu không thì đồn công an chạy đến bắt mới đúng.

Lúc này cục công an huyện đã tan tầm, bây giờ chỉ còn lại vài viên cảnh sát trực ban mà thôi, một tên cảnh sát vội vàng từ lầu hai chạy xuống, trong miệng lầm bầm:

- Con bà nó, chết đói mất.

Đột nhiên tên cảnh sát dừng lại, hắn nhìn chiếc xe cảnh sát trong sân, Hàn Đông đang bị hai tên cảnh sát giải xuống xe, hơn nữa còn thấy phó cục trưởng Mã Minh Tông cũng xuống xe, chiếc xe cảnh sát phía sau, có hai người được đưa xuống, xem ra bọn họ cùng một nhóm. Tên cảnh sát này chợt khẽ động, cơ hội lập công đã đến, cục trưởng Xa không phải có quan hệ rất tốt với Hàn Đông sao? Lần trước còn thấy bọn họ cùng ăn cơm cùng uống rượu, trước đó chuyện đồn công an phía Tây gặp chuyện không may cũng được hắn biết rõ và gặp mặt Hàn Đông, ấn tượng thật sự rất sâu sắc.

Lúc này tên cảnh sát chạy về phòng làm việc của mình không chút hoang mang, hắn đóng cửa lại điện thoại cho số điện thoại nhà của Xa Tịnh Chương. Lúc này Xa Tịnh Chương đang dùng cơm bị tiếng chuông điện thoại làm cho bực mình, nhưng hắn thân là phó cục trưởng thường vụ cục công an, nói không chừng ở cục công an có chuyện xảy ra, vì vậy hắn phải buông đũa đến nghe điện thoại:

- Alo, tôi là Xa Tịnh Chương.

- Cục trưởng Xa, tôi là Tiểu Thôi ở văn phòng cục công an, có một sự việc cần báo cáo với anh.

Trong điện thoại vang lên một âm thanh cực kỳ cẩn thận.

- Có chuyện gì sao?

Xa Tịnh Chương có chút bất mãn, có lẽ không có việc gì lớn, nếu không thì sao chỉ là một nhân viên của văn phòng điện thoại đến? Thậm chí hắn còn không có chút ấn tượng với tên Tiểu Thôi này.

Tiểu Thôi dừng lại một chút rồi nói:

- Cục trưởng Xa, vừa rồi tôi vừa đi ra ngoài thì thấy cục trưởng Mã bắt ba người, có một người là chủ tịch thị trấn Triệu Hoa.

- Sao?

Xa Tịnh Chương chợt sững sờ rồi hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Sau đó Xa Tịnh Chương lại phản ứng ngay:

- Tốt lắm, Tiểu Thôi, tôi biết rồi.

Nhận được lời khen ngợi của Xa Tịnh Chương, Tiểu Thôi cực kỳ hưng phấn mà cảm thấy lâng lâng, liên tục vâng dạ vài câu rồi cúp điện thoại. Hắn vui sướng đi tới đi lui trong phòng làm việc, cũng quên mất cái bụng đói.

Xa Tịnh Chương cúp điện thoại, hắn nói với vợ đang dùng cơm:

- Tôi không ăn nữa, trong cục có chuyện.

Những chuyện như vậy cũng thường xảy ra, vì vậy vợ của Xa Tịnh Chương cũng quen, nàng đứng lên cầm mũ dùng giọng yêu thương nói:

- Nếu cứ như vậy thì dạ dày sẽ có vấn đề.

Ngay sau đó Xa Tịnh Chương đã chạy xe máy đến cục công an, phóng lên lầu hai. Trên lầu hai là một dãy phòng thẩm vấn, hắn vừa mới đi đến phòng thứ nhất thì thấy bên bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn, vừa nghe là biết có kẻ dùng hình phạt riêng. Xa Tịnh Chương là một cán bộ công an lão thành, tất nhiên sẽ rất quen thuộc với tình huống kia. Hắn nghĩ bên trong là Hàn Đông thì không khỏi nổi giận, hắn nhấc chân đạp đạp vào cánh cửa đóng chặt rồi hét lớn:

- Mở cửa, tôi là Xa Tịnh Chương.

Cửa mở ra, một vị cảnh sát thò đầu ra thăm dò, sau đó cười nói:

- Cục trưởng Xa, sao anh lại đến đây?

Xa Tịnh Chương trầm mặt xuống, hắn không quan tâm đến đối phương mà đẩy cửa đi vào, tên cảnh sát kia kia bị cánh cửa đập vào mũ đau đớn nhưng chỉ có thể cười bước vào theo.

Trong phòng còn có một cảnh sát, trong tay hắn là một quyển sách rất dày, vừa rồi hắn dùng nó để đánh người. Khi thấy Xa Tịnh Chương tiến vào thì hắn cườ nói:

- Cục trưởng Xa...

Xa Tịnh Chương thấy đó không phải là Hàn Đông thì cả giận nói:

- Các người làm chuyện tốt gì vậy? Hàn Đông đâu?

Lữ Nam Phương lúc này dùng giọng căm giận nói:

- Các người sẽ hối hận.

Vừa rồi hắn bị hai tên cảnh sát dùng sách đánh cho vài cái, thiếu chút nữa thì chết vì mất hơi, trong lòng thầm thề sẽ báo thù, vì vậy khi gặp tên lãnh đạo cảnh sát thì nói ngay.

Xa Tịnh Chương chợt sững sờ hỏi:

- Cậu đi cùng Hàn Đông sao?

Lữ Nam Phương cười lạnh nói:

- Điều này không liên quan đến anh, cứ chờ mất chức đi.

Xa Tịnh Chương nghe như vậy thì run lên bần bật, tên thanh niên trên trán bị thương kia nếu không phải kẻ điên thì sẽ rất có hậu trường, xem ra sự kiện lần này quá phức tạp. Hắn dù sao cũng có quan hệ với Hàn Đông, vì vậy phải buộc chặt quan hệ với đúng, vì vậy tranh thủ nói:

- Tôi là bạn tốt của Hàn Đông.

Sau đó nói với hai tên cảnh sát kia:

- Còn đứng đó làm gì, mở còng.

Lữ Nam Phương có chút bất ngờ, nhưng cũng sẽ không bỏ qua, hắn lạnh lùng nói:

- Đừng nóng vội, còng đừng nên lấy xuống ngay, anh tranh thủ đi sang phòng khác, người nối nghiệp của tập đoàn Kỳ Vọng mà bị các anh làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, hì hì...

Xa Tịnh Chương nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh, hắn cũng biết chuyện tập đoàn Kỳ Vọng đến đầu tư ở huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông cũng vì thành tích như vậy mà tiến lên làm bí thư thị trấn, không thể ngờ người đến là kẻ sắp nối nghiệp tập đoàn Kỳ Vọng.

- Hừ, thành thật đứng đó cho tôi.

Xa Tịnh Chương trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát, sau đó xoay người đến phòng thẩm vấn thứ hai, hắn gõ cửa đùng đùng và quát lên:

- Mở cửa, mở cửa.

Cửa mở, phó cục trưởng Mã Minh Tông cười nói:

- Cục trưởng Xa, tôi đang thẩm vấn kẻ tình nghi.

Xa Tịnh Chương cả giận nói:

- Cái gì mà người bị tình nghi?

Lúc này Xa Tịnh Chương đã yên ổn trở lại, sự việc đã xảy ra, như vậy cần phải để nó phát triển theo phương hướng có lợi. Mã Minh Tông này rất có uy tín trong cục công an, là một trong những phần tử cạnh tranh rất mạnh trong cục công an, lúc này có lẽ là cơ hội của Xa Tịnh Chương.

Trong phòng thẩm vấn, Ngưu Chí Không cũng bị đánh cho hai mắt đầy ánh sao, hai tay bị còng trên ghế, đầu lắc qua lắc lại. Xa Tịnh Chương thấy vậy thì nói với Mã Minh Tông:

- Mã Minh Tông, anh cứ chờ bị mất chức đi.

Mã Minh Tông cười lạnh nói:

- Cục trưởng Xa nói gì vậy, bọn họ đánh người trọng thương, tôi bắt bọn họ thẩm vấn có gì là không đúng sao? Ngược lại thì cục trưởng Xa giống như có quan hệ với bọn họ thì phải.

Xa Tịnh Chương vừa nghe có người bị đánh đến trọng thương thì thầm nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ lại là Hàn Đông làm ra? Hắn nghĩ đến lời nói u ám trước đó của Lữ Nam Phương mà cảm thấy sự kiện lần này không đơn giả, vì vậy mà hắn cũng không tiếp lời của Mã Minh Tông mà nói với hai vị cảnh sát phòng đối diện:

- Nếu còn dám ra tay, tôi sẽ lột da các anh, còn một người nữa đâu?

Mã Minh Tông cười lạnh nói:

- Hắn ở phòng thẩm vấn số ba, không biết có quan hệ thế nào với cục trưởng Xa?

- Đó là Hàn Đông, là bí thư thị trấn Triệu Hoa.

Xa Tịnh Chương cười lạnh đi ra phòng thẩm vấn, lần trước vì Hàn Đông bị bắt mà cục trưởng cục công an bị mất chức, không biết lần này là thế nào.

Nghe nói người còn lại là Hàn Đông thì Mã Minh Tông thật sự có chút sững sốt, sự việc lần trước vì hắn đi công tác ở bên ngoài nên không tham dự, nhưng cũng nghe nói và cảm thấy khó tưởng. Nhưng hắn cũng không sợ, vì người bị đánh bị thương có thân phận không đơn giản, lần này xem như đám người Hàn Đông vấp phải cánh cửa cứng. Lúc này điện thoại bên hông vang lên, hắn cầm lấy điện thoại rồi đi đến một góc nói:

- Hiểu Binh, tình huống của Tào thiếu gia thế nào rồi? Bên tôi có chút phiền phức, Xa Tịnh Chương giống như có quan hệ với bọn họ.

Liêu Hiểu Binh ở đầu dây bên kia chợt cười lạnh nói:

- Cục trưởng Mã không cần lo, vấn đề vết thương của Tào thiếu gia là không có gì, tôi sẽ chờ anh ấy điện thoại về nhà.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.