Nơi này là địa bàn của hắn, vì vậy hắn quyết định, đừng cầm Tiết Nhân Nghĩa ra hù dọa.
Vẻ mặt Âu Đạo Khôn chợt biến đổi, trong tay cầm hóa đơn đi ra ngoài với vẻ mặt âm trầm. Hắn quay về phòng làm việc, ngay sau đó điện thoại cho Tiết Nhân Nghĩa:
- Chủ tịch Tiết, Hàn Đông không chịu báo cáo thu chi, hắn ta còn nói...
- Hừ, không thì thôi.
Tiết Nhân Nghĩa tức giận cúp điện thoại.
Tiết Nhân Nghĩa thấy Hàn Đông vừa mới đến nhận chức, phải nên nể mặt mình mới đúng, hơn nữa tiền cũng không phải của tư nhân Hàn Đông. Ai ngờ Hàn Đông này không thèm nể mặt, thậm chí mình đã điện thoại đến mà cũng không được, hơn bốn trăm đồng hóa đơn, một ngàn năm trăm tiền phúc lợi, cộng lại gần hai ngàn đồng đã bay ra khỏi tay hắn.
- Cho rằng mình là lãnh đạo sao?
Tiết Nhân Nghĩa phẫn nộ vỗ bàn nói.
Ngay ngày đầu tiên đến nhận chức đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, điều này làm cho Hàn Đông ý thức được vấn đề của hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang là cực kỳ nghiêm trọng, nếu muốn làm ra chút thành tích thì căn bản phải chỉnh đốn từ bên trong, ngoài ra cần phải kiên quyết chặn người bên ngoài vung tay múa chân làm loạn.
Chiều ngày hôm sau khi vừa đi làm thì trưởng khoa quản lý Mã Lợi Bình đã đưa báo cáo tổn kết lên cho Hàn Đông, tuy tiêu đề là đề cao chất lượng phục vụ nhưng nội dung bên trong lại vẫn tỏ thái độ quản lý cường ngạnh.
- Được rồi, anh ra đi, cần phải chú tâm suy xét triển khai mở rộng công tác của khoa quản lý.
Hàn Đông dùng giọng ôn hòa nói, nếu Mã Lợi Bình này đã bất trị, như vậy khoa quản lý có thể phục vụ tốt các xí nghiệp trong khu công nghiệp Thần Quang mới là lạ.
Hàn Đông nhìn xuống thấy khoảng sân dược quét dọn sạch sẽ, xe cộ cũng được đưa đến những khoảng đất trống phía sau, vì vậy mà càng cảm thấy hài lòng với Tôn Hiểu Linh. Nàng ta có thể làm tốt và kịp thời lời nhắn của mình, như vậy xem như xứng với chức vụ chủ nhiệm văn phòng.
Hàn Đông bấm số điện thoại của Trần Dân Tuyển, hắn cười nói:
- Anh Trần, tôi muốn đưa một người đến, anh xem có tiện không?
Trần Dân Tuyển hỏi:
- Muốn tạo ra thành viên tổ chức của mình sao?
- Cũng chỉ vì muốn làm tốt công tác của mình mà thôi, tôi muốn đổi trưởng khoa quản lý, chỗ anh Trần không có vấn đề gì chứ?
- Ha ha, tôi còn tưởng động vào phó chủ nhiệm, trưởng khoa sao, cấp ban phải không? Tình huống của cậu bình thường đều tự quản lý, sau khi xong việc thì lập hồ sơ báo cáo lên cho phòng tổ chức là được.
- Nếu là điều động nhân viên, hiệp hội quản lý hoặc cậu có thể viết đơn xin.
- Đơn giản như vậy sao?
Hàn Đông nở nụ cười:
- Tôi chuẩn bị đẩy anh ta lên một bậc.
Trần Dân Tuyển kinh ngạc nói:
- Cậu thật sự muốn đổi phó chủ nhiệm sao? Đây là cấp phó khoa, tôi có lên tiếng cũng không tính.
Hàn Đông cười nói:
- Anh Trần hiểu lầm rồi, tôi muốn đề bạt đối phương từ cấp phó ban lên chính ban.
- Như vậy thì được, trước tiên cậu cứ điều qua, sau đó đề bạt, cũng không ai nói gì được. Nhưng có một điều kiện cơ bản cần thỏa mãn, đó là phải có kinh nghiệm công tác ở cấp phó ban hơn một năm.
- À, điều kiện này có thể thỏa mãn.
Hàn Đông vui vẻ nói, sự việc cũng không phức tạp như hắn nghĩ:
- Anh Trần, chuyện của anh đã quyết định chưa?
- Hôm nay đã được bàn luận, có lẽ ngày mai sẽ có văn kiện.
Trần Dân Tuyển cực kỳ bình tĩnh, giống như cũng không quá kích động vì vấn đề thăng chức.
- Vậy thì tốt quá, tối thứ sáu tôi sẽ đến chúc mừng anh.
Hàn Đông cúp điện thoại và lập tức gọi Tôn Hiểu Linh đến nói:
- Chị điện thoại xin số của Trâu Cương ở cục thống kê, có được số điện thoại thì trực tiếp hỏi thăm tình hình, chuẩn bị hồ sơ chuyển lên cho phòng tổ chức.
Tôn Hiểu Linh chợt giật mình, nàng cũng hiểu ra vấn đề, vì vậy nói:
- Chủ nhiệm Hàn, hay để cho Trâu Cương tự báo cáo đi.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Chị làm đi, tranh thủ hai ngày hôm nay làm tốt việc này, tôi đã điện thoại cho phòng tổ chức rồi.
Tôn Hiểu Linh tất nhiên sẽ hiểu ý của Hàn Đông:
- Vậy tôi sẽ thực hiện ngay.
Tôn Hiểu Linh cười quyến rũ, nàng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Hàn Đông, dựa theo dãy số mà Hàn Đông vừa nói để điện thoại đi. Máy nhanh chóng được nối thông, tiếp điện thoại là một nữ công nhân viên, sau khi chờ một lát thì một âm thanh vang lên:
- Chào anh, tôi là Trâu Cương, xin hỏi anh là?
- Chào anh, tôi là Tôn Hiểu Linh chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, tôi muốn viết báo cáo điều động anh, có vài tình huống cần tìm hiểu.
Trong đầu Trâu Cương chợt nổ ầm lên, hắn cảm thấy âm thanh của đối phương thật sự quá tuyệt diệu, vì vậy mà tâm tình trở nên kích động. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
Hai ngày qua Trâu Cương luôn chờ lời triệu hoán từ hàn đông, đáng tiếc là mãi mà không thấy gì. Trưa hôm qua dù hắn gặp Hàn Đông ở trong Bách Vị Viên, nhưng hắn thật sự còn chưa kịp nói điều gì, không thể ngờ Hàn Đông lại chó người liên hệ nhanh như vậy.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên, Trâu Cương sinh ra cảm giác mê muội, nhưng ngay sau đó hắn đã yên tĩnh trở lại, trả lời hết vấn đề của Tôn Hiểu Linh, sau khi nói lời cảm tạ thì cúp điện thoại.
- Chủ nhiệm Tiểu Trâu, có chuyện vui gì sao?
Chủ nhiệm văn phòng Triệu Nhân Thuận cười tủm tỉm đi đến hỏi thăm, sau khi Hàn Đông ra đi thì Trâu Cương cơ bản mất hết quyền lực, thật sự giống như một cán bộ bình thường, mà biểu hiện của hắn cũng cực kỳ an phận.
Trâu Cương cười nhạt nói:
- Không có gì.
Trong lòng Trâu Cương rất đè nén, nhưng bây giờ tất cả đã tiêu tan, cảm thấy vô cùng thoải mái.
...
- Chủ nhiệm Tôn, Trâu Cương này sắp được điều đến hiệp hội quản lý sao?
Phó chủ nhiệm văn phòng Ngụy Khắc Quân dùng giọng có chút căng thẳng hỏi Tôn Hiểu Linh.
Ngụy Khắc Quân vừa rồi đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Tôn Hiểu Linh gọi đến cục thống kê, nghe nói đối phương là phó chủ nhiệm văn phòng, hắn lại liên tưởng đến vấn đề Hàn Đông trước kia đi ra từ cục thống kê, vì vậy mà rất lo lắng cho vị trí của mình, tưởng rằng đối phương đến để thay thế mình.
Tôn Hiểu Linh gật đầu nói:
- Đúng vậy, đay là chủ nhiệm Hàn tự mình phân công.
Ngụy Khắc Quân càng thêm căng thẳng:
- Chủ nhiệm Hàn có nói sẽ điều động đi đâu không?
Tôn Hiểu Linh lắc đầu, nàng thầm nghĩ Ngụy Khắc Quân này rất biết cách phối hợp công tác với mình, vì vậy nhân tiện nói:
- Chủ nhiệm Ngụy, anh đi báo cáo công tác công khai hành chính đi, chủ nhiệm Hàn rất quan tâm đến vấn đề này.
Ngụy Khắc Quân hiểu rõ ý tốt của Tôn Hiểu Linh, vì vậy hắn gật đầu nói:
- Cám ơn chủ nhiệm Tôn.
Sau đó Ngụy Khắc Quân cầm theo tư liệu mà căng thẳng đi đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa tay lên gõ cửa.
Cửa phòng làm việc đã mở sẵn, Hàn Đông đưa mắt nhìn rồi nói:
- Vào đi.
Ngụy Khắc Quân đi vào, hai tay đưa tư liệu đến trước mặt Hàn Đông:
- Chủ nhiệm Hàn, đây là tư liệu về công tác công khai hành chính, xin anh xem xét qua, nếu có gì không tốt mong anh cho ra chỉ thị.
- Ngồi đi!
Hàn Đông cầm lấy tư liệu nhìn thoáng qua, nội dung rất đầy đủ, hắn gật đầu nói:
- À, rất tốt, có thể công bố ra ngoài.
Ngụy Khắc Quân cầm lấy tư liệu mà cũng không bỏ đi, hắn do dự một chút rồi cắn răng nói:
- Chủ nhiệm Hàn, có vài thứ tôi muốn báo cáo với anh.
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngụy Khắc Quân, cũng không biết đối phương căng thẳng vì vấn đề gì, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi cảm thấy hiện tượng nhiều người ít việc ở hiệp hội quản lý là khá nghiêm trọng.
Hàn Đông khẽ giật mình, hắn không thể ngờ Ngụy Khắc Quân lại nói đến vấn đề này, vì thế nói:
- À, anh nói cụ thể xem.
Ngụy Khắc Quân chợt bật ra một câu như vậy, đang tự trách mình nói năng lỗ mãng, nhưng hắn lại thấy Hàn Đông không mất vui, vì vậy nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi nghĩ thế này, hiệp hội quản lý có hơn ba mươi người, vài năm mà không thể kêu gọi đầu tư được hơn một trăm triệu, hàng năm lại chi ra rất lớn, rất nhiều người căn bản không có ý tưởng, ăn không ngồi rồi.
Nếu đã bắt đầu thì Ngụy Khắc Quân cũng không cần quan tâm, hắn cũng không muốn để cho Hàn Đông chú ý, vì vậy mà chậm rãi lên tiếng nói ra tình huống của hiệp hội quản lý, cũng đưa ra vài lời đề nghị, đề xuất chỉnh hợp công tác của tất cả nhân viên, nếu không hợp cách thì nhanh chóng thanh lý.
Hàn Đông mỉm cười hỏi:
- Vậy anh cảm thấy rút bớt đi bao nhiêu người thì phù hợp.
- Điều này...Điều này do chủ nhiệm Hàn quyết định, nhưng tôi cảm thấy trong hiệp hội quản lý có ít nhất một phần tư số nhân viên không phát huy tác dụng.
Hàn Đông khẽ suy xét, cảm thấy Ngụy Khắc Quân này rất có đầu óc:
- À, anh suy xét đến công tác của hiệp hội quản lý, như vậy là rất tốt, sau này anh nên bảo trì tâm tính, cố gắng hỗ trợ chủ nhiệm Tôn công tác.
- Vâng, không có gì thì tôi xin lui ra.
Ngụy Khắc Quân đứng lên khẽ cúi người nói.
Hàn Đông khẽ gật đầu, lúc này điện thoại vang lên, thì ra là Lâm Phương Tri điện thoại đến, Hàn Đông cười nói:
- Anh Lâm, sao lại điện thoại đến tìm tôi thế này?
- Chủ nhiệm Hàn, tôi thuận tiện đến huyện thành mà mang cho anh vài phần cá sông, anh xem tôi có thể đưa đến cục lương thực được không?
- Anh Lâm, anh quá khách khí rồi, đến tối tôi mời anh dùng cơm.
Hàn Đông cười nói.
- Tối nay không được rồi, tôi còn phải quay về Triệu Hoa.
- Như vậy à, thế thì hẹn anh lần sau vậy.
Hàn Đông vừa nói vừa khẽ có ý nghĩ, ngày mai mình sẽ phải đến Thục Đô thăm hỏi phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy là Triệu Nhạc, vừa vặn chưa có quà cáp gì. Lần đầu đến gặp mặt mà mang quà mắc tiền là không nên, tặng thứ tầm thường cũng không đặc sắc, như vậy thì dứt khoát tặng cá sẽ tốt, lại có vẻ thân cận.
Vì vậy Hàn Đông hỏi:
- Anh Lâm, là cá còn sống sao?
- Tất nhiên rồi, tôi dùng bao màng mỏng, giữ vài ngày là không có vấn đề, chủ nhiệm Hàn có thể từ từ thưởng thức.
Hàn Đông nở nụ cười nói:
- Hay quá, làm phiền anh buộc chặt vào một chút.
Lâm Phương Tri nói:
- Không có vấn đề, tôi sẽ đưa đến đặt ở phòng bảo vệ của cục lương thực, khi anh tan tầm có thể đến lấy.
Hàn Đông hiểu ý của Lâm Phương Tri, đối phương chuẩn bị đầu tư lâu dài, người này cũng không tệ, sau này còn cần dùng, vì vậy cũng nên cho đối phương cơ hội.
- Chủ nhiệm Hàn.
Tôn Hiểu Linh gõ cửa tiến đến:
- Đã viết xong báo cáo điều động Trâu Cương, anh xem qua và cho chữ ký.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]