Đây là đang rõ ràng nói với Ngô Hiểu Bảo, trong Ban quản lý, việc gì cũng phải có quy tắc. Cậu bảo tôi nói tình thân gì đó, thì cũng đừng mở miệng nữa.
Ngô Hiểu Bảo đương nhiên không phải đồ ngốc, thần sắc gã liền thay đổi, lúc này nói với Sa Trí Tuyên:
- Đi thôi, cũng nên đi ăn cơm rồi.
Phạm Văn Thơm cũng phát hiện có chút không đúng, nói:
- Đúng rồi, tôi đã đặt đồ ăn hết rồi, chúng ta đi thôi.
Đến dưới lầu, Sa Trí Tuyên mời Hàn Đông ngồi xe thể thao của y, Hàn Đông cười nói:
- Không được, tôi phải lái xe, nếu không Trưởng phòng Đặng và Phó phòng Phạm không thể đi được.
Đến ngồi ở Bách Vị viên, Hàn Đông cười nói:
- Kinh phí của Ban quản lý cũng không dư dả gì, cho nên chỉ có thể mời các cậu ăn bữa cơm rau dưa, mong các cậu thứ lỗi.
Ngô Hiểu Bảo cười cười, không nói gì thêm. Theo gã thấy, Hàn Đông hiện tại đều đang giả tạo, hoàn toàn không hề nể mặt gã. Nếu không phải vì sự việc lần này, y cũng không thèm quan tâm đến Hàn Đông.
Đồ ăn được bưng lên, ngoài ra còn có bốn chai bia và một ly nước chanh. Hàn Đông nói:
- Buổi chiều còn phải đi làm, cho nên không thể cùng uống rượu với các cậu. Hơn nữa tửu lượng của tôi cũng không tốt, lần trước đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, khiến ông chủ Sa cười chê rồi.
Nhắc đến sự việc lần trước, Sa Trí Tuyên liền nghĩ đến việc Hàn Đông tặng Kiều San San chín trăm chín mươi chín đóa hồng, nghĩ đến việc Kiều San San lao vào lòng Hàn Đông, trong lòng y thật sự không vui, miễn cưỡng cười cười.
Rót bia, Ngô Hiểu Bảo nâng ly lên nói:
Anh Đông, tôi kính anh một ly. Lần này công ty chúng tôi chuẩn bị hành động lớn, có lẽ cần hai ngàn mẫu đất, anh Đông phải giúp đấy!
Hàn Đông ngẩn người, người này quả thực là mở miệng sư tử rồi, ngay cả vùng sản xuất số một của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, cũng chỉ dùng tới một ngàn mẫu đất. Mà toàn bộ khu quy hoạch khu Viên cũng chỉ mới có mấy mẫu đất, trong đó phần lớn còn đang nằm trong quy hoạch, cơ bản đều gần đất nông nghiệp, còn đang trồng hoa màu nữa. Ngô Hiểu Bảo này, vừa mở miệng liền đòi hai ngàn mẫu đất, bọn họ định đầu tư bao nhiêu đây?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Các anh dự định sản xuất cái gì? Hai ngàn mẫu đất có thể xây dựng được bao nhiêu nhà xưởng đấy!
Ngô Hiểu Bảo nói:
- Tạm thời vẫn còn là bí mật thương nghiệp. Dù sao lần này công ty Phú Hùng chúng tôi chuẩn bị làm những hành động lớn liên tục, cho nên phải chuẩn bị tốt đất đai trước.
Hàn Đông thản nhiên cười, đây đơn thuần là đang lừa dối người khác thôi. Nếu đã đến đầu tư, ngoài việc kỹ thuật hay gì đó của các anh là bí mật thương nghiệp, anh làm cái gì, chuẩn bị làm quy mô lớn thế nào, điều này phải nên thông báo trước với Ban quản lý. Như vậy trong việc dùng đất, các chính sách ưu đãi, mới có thể dễ dàng bàn tiếp được. Bây giờ Ngô Hiểu Bảo không nói gì hết, mở miệng liền yêu cầu hai ngàn mẫu đất, điều này căn bản là không hề có chút thành ý nào.
Đồng thời, ngay một lúc đòi hai ngàn mẫu đất, Hàn Đông thật sự nghi ngờ rằng lần này Sa Trí Tuyên thật sự đã nhằm vào cơ hội vùng sản xuất số một chuẩn bị vào khu Viên. Chuẩn bị trước những điều có lợi, chiếm đất trước, sau đó chuyển nhượng dần cho các công ty khác, có thể thu được lợi ích thật lớn và hiệu quả trong thời gian ngắn nhất.
Cho nên, Hàn Đông đã triệt để đóng mất cánh cửa này của Ngô Hiểu Bảo. Tên tiểu tử này nếu đã cùng hợp tác với Sa Trí Tuyên để tính kế với hắn, thì cũng không cần quan tâm đến việc gã là ai nữa.
Trong lòng đã quyết định như vậy, cho nên đối với việc đất đai mà Ngô Hiểu Bảo nói, Hàn Đông cũng không muốn nói rõ gì thêm nữa, bắt đầu triển khai công phu Thái cực quyền. Đồng thời Phạm Văn Phương và Đặng Học Vinh cũng ở một bên nói vòng vòng, một bữa cơm không hề có mùi vị gì cũng được ăn xong. Hàn Đông lái xe đưa Phạm Văn Phương và Đặng Học Vinh về, trên đường đi hắn liền nói:
- Về vấn đề đất đai của khu Viên, tất cả đều phải dựa theo tính chất, kim nghạch đầu tư của công ty để xử lý. Trước khi chưa rõ ràng, các cậu đừng nên mở miệng.
Phạm Văn Phương cười nói:
- Chủ nhiệm Hàn, anh không cần lo, dù sao trong việc này cũng đã có quy định chế độ rõ ràng, ai cũng không được ngoại lệ.
Về đến nhà, Hàn Đông suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Lý Đại Dũng, nói:
- Bác Lý, chào bác, không làm phiền bác nghỉ ngơi chứ?
Lý Đại Dũng cười ha hả, nói:
- Không sao, Hàn Đông, cháu có việc gì à? Cũng đã lâu rồi cháu không đến nhà chơi, cô Mai cháu thường nhắc đến cháu đấy.
Hàn Đông nói:
- Bác Lý, bác biết đó, gần đây quả thật rất bận, có thời gian cháu sẽ đến thăm bác và cô Mai. Đúng rồi bác Lý, cháu muốn hỏi thăm một việc, Ngô Hiểu Bảo của nhà bác Ngô, đang làm kinh doanh gì sao?
Lý Đại Dũng nói:
- Sao thế, gã tìm cháu à? Tiểu tử này thật không ra gì, cũng không biết làm đông làm tây gì với người ta, cháu không cần quan tâm đến gã là được rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không có gì, gã và ông chủ Sa của Tập đoàn Hùng Phi mở một công ty, nói cần hai ngàn mẫu đất ở khu Viên chúng cháu. Cháu hỏi gã định sản xuất cái gì, gã lại nói là bí mật thương nghiệp, cho nên cháu muốn hỏi thăm một chút.
Hàn Đông cũng thật sự không muốn hỏi thăm việc này, chỉ là thông qua một phương thức, để Lý Đại Dũng biết việc này, đến lúc đó Ngô Giải Toàn nhất định cũng sẽ biết.
Lý Đại Dũng cũng hiểu ý của Hàn Đông, cười nói:
- Cháu cứ theo phương thức của cháu mà làm việc đi, nên làm thế nào thì làm thế ấy, đừng suy xét nhiều như vậy.
Buổi chiều vừa đến giờ làm, Hàn Đông vừa mới đến văn phòng, Ngô Hiểu Bảo đã đến rồi. Lần này Sa Trí Tuyên không đến.
Hàn Đông mời Ngô Hiểu Bảo ngồi, pha trà cho gã, sau đó mỉm cười ngồi một bên. Cũng biết tiểu tử này còn chưa từ bỏ ý định, dù sao gã không nói, Hàn Đông cũng không hỏi gã chuyện gì.
Ngô Hiểu Bảo uống trà rồi, chậm rãi nói:
- Anh Đông, tôi nghe nói ở Thành ủy có một vài lãnh đạo rất có ý kiến với anh.
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên tôi nghĩ lãnh đạo có ý kiến với tôi, thì cũng là do công việc của tôi làm chưa được tốt lắm thôi.
Ngô Hiểu Bảo cười cười, nói:
- Anh Đông, tôi cũng biết anh đi theo Hoàng Văn Vận, Hoàng Văn Vận lại là người của Bí thư Đinh, cho nên trong Thành ủy có lãnh đạo không hài lòng với anh cũng là điều bình thường. Nhưng, anh Đông, anh đã từng nghĩ chưa, nếu có thể loại bỏ được sự hiểu lầm của những lãnh đạo này đối với anh, sau này khi anh thăng chức rồi, áp lực cũng nhỏ hơn nhiều mà. Tôi nghe nói sở dĩ lần này anh không thể lên được vị trí Phó chủ tịch huyện, ngoài cuộc điện thoại của Lăng Tụ Giai ra, ý kiến của mấy vị Ủy viên thường vụ trong Thành ủy cũng rất quan trọng.
Hàn Đông gật gật đầu, hắn cũng có thể nghe ra, Ngô Hiểu Bảo là đang thông qua một hình thức khác thông báo cho hắn, dù sao Sa Trí Tuyên cũng là con trai của Sa Ứng Lương mà.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không mắc bẫy. Dù sao bản thân hắn cũng tính là người của Bí thư Đinh rồi, lúc này nếu thông qua mối quan hệ mà thu hút đầu tư với Sa Ứng Lương, ngược lại sẽ khiến người ta có cảm giác dao động. Đây quả thật là điều cấm kỵ trong chốn quan trường rồi, cho dù muốn thông qua bọn họ để êm đẹp hơn một chút cũng không được.
Thấy Hàn Đông không nói gì, Ngô Hiểu Bảo lại nói:
- Hơn nữa, việc đất đai lần này, chúng tôi thật sự dùng để xây dựng nhà xưởng. Anh Đông, anh thoải mái một chút, tất cả mọi người đều dễ sống hơn. Đến lúc đó tôi tin rằng, khi anh được đề bạt, chắc chắn sẽ không có nhiều người phản đối như vậy.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Hiểu Bảo à, tôi nói thật với cậu. Bây giờ tôi đang muốn an tâm làm thật tốt công việc của Ban quản lý, còn về việc đề bạt gì đó, tôi còn chưa nghĩ đến nhiều như vậy.
Hơn nữa vấn đề của công ty các cậu, chỉ cần đi theo trình tự thông thường, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, các cậu không chịu nói gì hế, mở miệng đã đòi hai ngàn mẫu đất, cậu có biết khu sản xuất số một chiếm diện tích đất bao nhiêu không? Mới một ngàn mẫu, mà đầu tư của họ là mấy chục triệu đấy!
Nghĩ lại Tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên, có lẽ cũng miễn cưỡng được chục triệu tệ. Công ty bọn họ mới đăng ký, còn có thể đầu tư được bao nhiêu nữa.
Ngô Hiểu Bảo im lặng một lúc, nói:
- Anh Đông, coi như giúp em trai một lần, là được rồi.
Hàn Đông khó xử nói:
- Hiểu Bảo, tôi tuy rằng là Chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng cũng không thể làm xằng bậy được, mọi người đều đang nhìn đó. Mỗi một lần có nhà đầu tư đến, đầu tư bao nhiêu, làm gì, dùng bao nhiêu đất, đều công khai thông báo ra ngoài, rõ ràng minh bạch. Tôi cũng chỉ có thể làm theo chính sách thôi.
Ngô Hiểu Bảo dụi mạnh nửa điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, nếu anh Đông không nể tình, thì thôi.
Nói xong, bước nhanh ra ngoài, mặt xanh mét.
Gã đến khuyên can hàn Đông mãi, những lời có thể nói đều nói hết rồi, bản thân gã cảm thấy thái độ cũng đủ tốt rồi. Nhưng Hàn Đông lại không hề nể tình, quả thật là quá không nể mặt rồi.
Nhìn Ngô Hiểu Bảo nổi giận đùng đùng bỏ đi, Hàn Đông thở dài:
- Nghĩ mình làm gì cũng không thẹn với lương tâm, cậu cứ như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.
Gọi điện thoại bảo Đặng Học Vinh đến, Hàn Đông hỏi:
- Mấy người ông chủ Sa có nói họ cần đất ở đâu không?
Đặng Học Vinh nói:
- Bọn họ muốn lấy đất bốn phía xung quanh khu sản xuất số một. Điều này quả thật quá đáng rồi, cũng không nói là đầu tư cái gì, thế này thì bảo chúng ta làm sao được?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi cũng thấy bọn họ không hề có thành ý đầu tư, cho nên số đất này cho dù thế nào cũng không thể nhả ra cho họ được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]