Chương trước
Chương sau
Thẩm Tòng Phi hơi lo lắng nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, hành động như vậy quá lớn, có cần…

Hàn Đông xua tay nói:

- Tôi hiểu ý của phó Chủ tịch huyện Thẩm, nhưng phải sửa trị, vậy phải chuẩn bị công tác cho tốt.

Hàn Đông thành khẩn nói:

- Phó Chủ tịch huyện Thẩm, tôi biết có vài bãi cát rất có bối cảnh, nhưng tôi đã ngồi vào vị trí này, nhất định phải làm mọi chuyện cho nghiêm túc. Nếu chần chần chừ chừ chẳng phải là phụ lòng cấp trên đã tin tưởng tôi sao? Vì thế, tôi cũng hy vọng phó Chủ tịch huyện Thẩm sau này ủng hộ công tác tôi nhiều hơn.

Thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn Hàn Đông chăm chú, nói:

- Nếu phó Chủ tịch huyện Hàn đã muốn làm việc lớn một phen, tôi tất nhiên phải toàn lực đáp ứng. Chủ tịch huyện Hàn có chuyện gì chỉ cần căn dặn là được.

Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Thẩm Tòng Phi.

So với Hoàng Văn Vận, tuy cấp bậc của Thẩm Tòng Phi nhỏ hơn, nhưng tuổi của Thẩm Tòng Phi lại ít hơn rất nhiều. Đây là lợi thế của Thẩm Tòng Phi.

Nếu Thẩm Tòng Phi thật lòng giúp mình, sau này vẫn rất có tác dụng.

Hàn Đông gật đầu, rút một điếu thuốc cho Thẩm Tòng Phi, nói:

- Ừ, như vậy thì tốt. Tôi tin rằng, chỉ khi chúng ta đồng tâm hiệp lực mới chắc chắn làm tốt công tác.

Cảm nhận được lòng tin mãnh liệt của Hàn Đông, trong lòng Thẩm Tòng Phi cũng tràn đầy ý chí chiến đấu. Anh ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, nếu bản thân muốn đạt được sự tiến bộ không ngừng, thì nhất định phải có người đỡ đầu. Trước đây, sở dĩ anh ta được trở thành Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ngoài sự tiến cử của Hoàng Văn Vận, chủ yếu là được Phó Chủ tịch thành phố đương nhiệm Ngô Giải Toàn mạnh mẽ ủng hộ. Nhưng giờ Ngô Giải Toàn đã về tuyến hai, cũng không còn sức ảnh hưởng gì đến việc phát triền sau này của anh ta. Anh ta nhất định phải tìm được một chỗ dựa vững chắc khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tòng Phi liền quyết định rẽ sang một lối tắt khác. Phân tích Hàn Đông, anh ta cảm nhận được chắc chắn tương lai của người này không hề nhỏ. Dựa vào cách hắn làm chuyện này, hơn nữa còn có thể nhảy vọt qua mặt mình, cũng có thể nhìn được đại khái.

Tuy lúc mới đầu, Thẩm Tòng Phi hơi không cam lòng, nhưng giờ cũng đã nghĩ thông suốt. Chính vì mình lúc trước quá sĩ diện, làm cho quan hệ với Hàn Đông căng thẳng, giờ muốn hóa giải ân oán trước kia, thì nhất định phải hạ quyết tâm, không được giẫm lên vết xe đổ nữa.

Anh ta cũng đã rút được kinh nghiệm xương máu, cho nên quyết định sau này sẽ ngoan ngoãn theo Hàn Đông làm việc. Hơn nữa, anh ta và Hàn Đông đều là những người thuộc trận doanh của Bí thư Hoàng Văn Vận, giờ hợp tác cho tốt cũng là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua là anh ta đã bình tâm lại, rất tự giác đặt mình vào vị trí phụ thuộc phía dưới.

Dù muốn hạ quyết tâm, nhưng Thẩm Tòng Phi vẫn còn rối rắm một phen, nhưng bày tỏ xong rồi, trong lòng anh ta cũng bình thường trở lại.

Hàn Đông thầm nghĩ “Ha ha, Thẩm Tòng Phi này cũng rất biết thời thế.” Hắn tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Tòng Phi. Điều này làm hắn rất vui vẻ, không thể ngờ được, Thẩm Tòng Phi có thể uyển chuyển như thế, đúng là đáng quý.

Lúc này, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn mời tất cả những người phụ trách các ban ngành liên quan, nói hết về sự tình chỉnh lý việc khai thác các sông:

- Hành động chỉnh lý lần này, mặc kệ là công ty của ai, nếu như không làm việc theo quy định, thì liền đình chỉ quyền khai thác cát của họ. Toàn bộ thời gian chỉnh lý là một tuần, phải hoàn thành nhanh chóng.

Mọi người đều đã nghe nói đến việc người của Cục Thủy lợi bị đánh, cũng rất tức giận. Nhưng những người đang ngồi đều biết rằng các công ty ấy có chỗ chống lưng. Vì vậy tuy ngoài mặt rất nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Thẩm Tòng Phi trầm giọng nói:

- Chủ tịch huyện Hàn đã sắp xếp xong, hy vọng mọi người chú trọng, làm cho nghiêm túc. Bất kể dính líu đến công ty nào đều phải làm việc nghiêm ngặt.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng, chỉ cần vì công việc, thì mọi người có thể thực hiện. Về chuyện áp lực, tất nhiên đã có tôi và phó Chủ tịch huyện Thẩm gánh vác. Đương nhiên, nếu mọi người có vấn đề thì đừng trách tôi xử phạt.

Mọi người nghe Hàn Đông nói vậy đều nghiêm lại, trong lòng kêu khổ không ngừng. Chuyện lần này đúng là chuyện khổ sai, hai bên đều không thể lừa được.

Sở dĩ Hàn Đông quyết định nhất quyết phải chỉnh đồn việc khai thác cát sông vì hắn biết, nếu muốn nên chuyện, thì đắc tội với người khác là không thể tránh khỏi. Hơn nữa, ba nhà máy này, nhà máy cát Đông Môn có lẽ là của đám người Sa Trí Tuyên, Phương Kiến liên kết cùng làm, nếu không Trần Thế Mặc cũng sẽ không đánh tiếng. Còn sa trường Vạn Tân là do Phùng Chấn Hoa lên tiếng. Dù sao, bọn họ cũng đã không ưa mình, như vậy cũng không cần phải sợ đầu sợ đuôi nữa.

Có chỉ thị của Hàn Đông, các ban ngành liền liên hợp lại, thành lập một tổ nhỏ để bắt đầu hành động. Vấn đề lúc này xảy ra rất nhiều. Cứ dựa theo yêu cầu, thông báo cho ba sa trường chỉnh đốn và cải cách, đồng thời còn xuất hóa đơn phạt tiền.

Thật ra trước đây, công văn của ba ngành đều đã nói rất rõ, nhưng ba bãi cát đó hoàn toàn không thèm để ý đến, căn bản là chẳng quan tâm.

Giờ ba ngành lại cùng nhau bắt tay làm việc, tất nhiên không khó để tìm ra vấn đề.

Lần này, ba bãi cát cũng đã trợn tròn mắt. Những người đứng phía sau cũng bắt đầu động đậy.

Hôm sau, mới vừa vào làm, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận, bảo hắn qua nói chút chuyện.

Đến Huyện ủy đã thấy Phó Bí thư Phùng Chấn Hoa ngồi đó. Đợi Hàn Đông ngồi xuống, Hoàng Văn Vận nói:

- Hàn Đông, tôi nghe nói Ủy ban Kế hoạch, Cục Đất đai, không quan tâm đến hợp đồng nhận thầu được ký năm trước, không cho mấy sa trường đào cát, có chuyện như vậy không?

Hàn Đông không khỏi liếc mắt qua Phùng Chấn Hoa đang ôm tách trà, mỉm cười nói:

- Bí thư Hoàng, tình hình là thế này…

Hắn cứ nói hết tình hình cụ thể, nói rõ những điều quan trọng và quan điểm của mình.

Hoàng Văn Vận gật đầu, nói:

- Ừ, tình hình tôi cũng đã biết. Thế này đi, quản lý thì phải quản, nhưng cũng có tình huống phải xử lý cho thích hợp một chút. Ví dụ như nhà máy Xi măng Đại Hoa là xí nghiệp kỳ cựu ở huyện, công nhân cũng không ít, mấy năm nay hiệu suất và kết quả không tốt, nhà máy trả tiền lương cho công nhân còn không nổi, nếu phạt nhiều tiền thì lại khiến họ thêm khó khăn thôi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Dạ, Bí thư Hoàng. Tình hình này tôi sẽ suy xét. Nhưng Bí thư Hoàng, nếu nhà máy Xi măng Đại Hoa ngắt ngoải như vậy cũng đâu phải là cách?

Hoàng Văn Vận thở dài một hơi nói:

- Đúng vậy, nhưng nhà máy lại có khá nhiều nhân viên, tạm thời không tốt thì cũng chỉ có thể từ từ thay đổi.

Quay về Ủy ban nhân dân huyện, Thẩm Tòng Phi cũng ở đó với vẻ mặt đang cười khổ:

- Chủ tịch huyện Hàn, chuyện chỉnh lý bãi cát áp lực thật không nhỏ. Vừa rồi Chủ tịch huyện Phương tìm tôi nói chuyện, Chủ tịch thành phố Trần cũng gọi điện thoại tới nói chuyện này.

Hàn Đông trầm giọng nói:

- Áp lực có lớn cũng phải đứng vững. Đã đâm lao phải theo lao, nếu bắt đầu rồi thì sẽ làm tốt thôi.

Điện thoại trên bàn lại reo vang, Hàn Đông vội vã bước qua nghe máy, là Lý Đại Dũng gọi tới.

- Hàn Đông, tôi là Lý Đại Dũng.

Mục đích Lý Đại Dũng gọi đến là để hỏi về việc Hàn Đông và Ngô Giải Toàn vì Ngô Giải Toàn mới gọi điện thoại oán trách với ông xong.

Hàn Đông nói xong hết đầu đuôi mọi việc, Lý Đại Dũng cũng không nói gì nhiều. Ông là người hiểu rõ thân phận của Hàn Đông nhất. Hàn Đông toàn tâm toàn ý làm việc như vậy, ông ta cũng không còn lời nào để nói.

- Ừ, bác sẽ cố gắng khuyên nhủ lão Ngô, cháu đừng bận tâm nữa.

Lý Đại Dũng cười nói.

Thẩm Tòng Phi yên lặng ngồi một bên, lặng lẽ hút thuốc. Từ lời nói của Hàn Đông, người gọi điện thoại cho hắn hẳn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Tư lệnh viên quân khu Lý Đại Dũng. Trước đây, anh ta từng đến chào hỏi lãnh đạo cũ Ngô Giải Toàn, cũng biết Hàn Đông có quan hệ với Lý Đại Dũng, còn tình hình cụ thể của Hàn Đông thì ngay cả Ngô Giải Toàn cũng không rõ lắm.

- Muốn làm chút chuyện cũng thật khó!

Hàn Đông ngồi xuống than thở.

Rõ ràng Ngô Giải Toàn đã nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt Lý Đại Dũng, nếu không, Lý Đại Dũng cũng sẽ không đặc biệt gọi đến hỏi như vậy.

Thẩm Tòng Phi hoàn toàn thông cảm, gật đầu:

- Nếu ai cũng như chủ tịch huyện Hàn một lòng vì công việc thì quá tốt rồi.

Hàn Đông mỉm cười, rít một hơi thuốc nói:

- Ừ, dù cho áp lực nhiều, chúng ta nhất định phải đứng vững.

Thật ra Hàn Đông không quá lo lắng cho vấn đề chỉnh lý khai thác cát sông như vậy. Điều hắn lo lắng nhất là tiến độ thi công đường sông mới.

Dù sao chuyện chỉnh lý việc khai thác cát cũng rất đơn giản, chỉ cần không sợ đắc tội với nhiều người, cơ bản đã không thành vấn đề. Còn chuyện thiết kế đường sông mới quả là đặc biệt nặng nề. Vì nó không chỉ xây dựng xong là được, mà còn phải lo đến chất lượng phía thị trấn, ngoài ra còn chuyện giải phóng mặt bằng phố Duyên Hà cũng là cả một vấn đề. Dù sao, nhiều người như vậy, phải sắp xếp trước mới thỏa đáng.

Hàn Đông nói ý nghĩ của mình với Thẩm Tòng Phi:

- Chủ tịch huyện Thẩm, chuyện xây dựng đường sông mới này phải nhờ anh quan tâm rồi. Tôi thấy người có chủ ý phá hoại nó cũng không dễ dàng buông tha như vậy đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.