Chương trước
Chương sau
Hàn Đông biết rất rõ, công nhân nhà máy xi măng đến đây gây rối, nhất định là có liên quan đến Giám đốc Vương Quân Bảo. Hơn nữa, lúc nãy hắn bảo Tả Nhất Sơn kêu gã phải có mặt trong vòng hai mươi phút còn bị gã chế giễu, đợi đến khi mọi chuyện ở đây giải quyết xong mới xuất hiện.

Vì thế Hàn Đông không muốn nghe Vương Quân Bảo nói bất cứ lý do nào. Dù sao mọi chuyện đã quậy lên như vậy, trên huyện chắc chắn cũng phải nghiêm túc xử lý.

Chuyện ầm ĩ lên như vậy cũng có thể cho thấy, vấn đề ở nhà máy xi măng Đại Hoa rất nghiêm trọng.

Đến phòng họp, Hàn Đông liền nói trước, rất rõ ràng, bốn người đại biểu không cần lo sợ gì cả, có vấn đề gì đều có thể đề xuất, trên huyện nhất định nghĩ cách giải quyết.

Sau đó, Hàn Đông liền để Cam Minh Địch phụ trách việc này, hắn ngồi yên một bên nghe.

Nếu không phải vì Phương Trung gọi điện thoại tới thì Hàn Đông cũng chẳng lo đến việc này. Giờ Hàn Đông còn có bao nhiêu là chuyện bận rộn.

Mấy vị đại biểu công nhân kia ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau dần dần cũng thả lỏng, liên tục đưa ra các vấn đề.

Từ lời nói của họ, Hàn Đông càng khẳng định, sở dĩ nhà máy xi măng trở thành như thế đều có liên quan trực tiếp đến giám đốc Vương Quân Bảo này.

Nói chuyện gần một giờ, Hàn Đông nói:

- Các anh cứ yên tâm, trên huyện nhất định sẽ xem trọng vấn đề mà các anh vừa nói. Lần này, sở dĩ phòng Kiểm toán huyện đến thanh tra tài vụ nhà máy xi măng cũng không phải vì đóng cửa nhà máy xi măng, mà chỉ muốn biết rõ nguyên nhân vì sao nhà máy xi măng không có được hiệu quả và lợi ích để có thể đưa ra biện pháp giải quyết. Sau khi các anh trở về, cũng nên giải thích với mọi người, cho mọi người yên tâm. Trên huyện không thể không nghĩ đến miếng cơm của mấy trăm công nhân trong nhà máy xi măng đâu.

Mấy đại biểu công nhân này vẫn có hảo cảm với Hàn Đông, ít nhất thái độ của Hàn Đông với mọi người từ đầu đến cuối luôn tốt, vì thế cũng khá tin tưởng lời nói của hắn.

Hàn Đông lại cho họ số điện thoại của văn phòng hắn, để nếu như bọn họ còn có vấn đề gì, thì có thể gọi điện thoại cho hắn giải quyết.

Như thế mấy công nhân kia càng yên tâm hơn. Hàn Đông bảo Lư Mỹ Kim chuẩn bị xe đưa bốn đại biểu công nhân trở về an toàn.

Sau đó, Hàn Đông liền nói hết tình hình cho Phương Trung biết.

Thật ra lúc nãy Phương Trung cũng đã đứng ở cửa sổ hành lang nhìn Hàn Đông ứng phó với đám công nhân, trong lòng hơi kinh ngạc với thủ đoạn của người thanh niên này. Hàn Đông xử lý việc này như một kẻ lõi đời, rất có kinh nghiệm. Người thanh niên này khiến y thật sự khiếp sợ.

- Ừ, chuyện này cứ như vậy đi, tôi sẽ bảo Chủ tịch huyện Cam theo dõi tiếp.

- Dạ, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước.

Hàn Đông nói, cũng hiểu Phương Trung muốn giao cho Cam Minh Địch phụ trách việc này thứ nhất vì Cam Minh Địch là Phó Chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp, thứ hai là Phương Trung cũng muốn dùng cách này để tăng sức mạnh cho lực lượng của y. Dù sao, chuyện gì cũng để người khác làm, còn người của Phương Trung lại nhàn rỗi cả ngày đối với y cũng rất bất lợi.

Đối với chuyện này, Hàn Đông hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì khác. Hắn và Thẩm Tòng Phi đã bàn bạc với nhau, cứ giao chuyện này cho Cam Minh Địch xử lý. Phương Trung không nói hắn cũng sẽ chủ động đề xuất.

Quay về văn phòng không bao lâu, Xa Tĩnh Chương đã gọi điện thoại tới, nói rằng sau khi thẩm vấn, hai người kia đã nhận là cố ý kích động công nhân đến gây rối, hơn nữa, còn do lãnh đạo nhà máy họ chỉ đạo.

Sự việc quả nhiên giống như Hàn Đông đoán. Hàn Đông nói:

- Ừ, anh cho người ghi chép, mang biên bản tới đây.

Không bao lâu sau, Xa Tĩnh Chương đích thân lái xe đến, mang biên bản thẩm vấn đến cho Hàn Đông.

Hàn Đông cầm biên bản thẩm vấn, đi thẳng đến Huyện ủy tìm Hoàng Văn Vận, nói sự việc xảy ra cho ông ta biết trước, sau đó đưa biên bản thẩm vấn cho ông ta xem.

Hoàng Văn Vận hết sức tức giận, vỗ bàn nói:

- Vương Quân Bảo này, lá gan càng lúc càng lớn, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tôi cho rằng việc này hành động càng sớm càng tốt. Hiện giờ Vương Quân Bảo vẫn là giám đốc, phòng Kiểm toán đến thanh tra, chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối. Tôi thấy có thể nhân chuyện này, trước hết khai trừ Vương Quân Bảo, để Chủ tịch huyện Cam tạm thời quản lý nhà máy xi măng, đồng thời phải để Ủy ban Kỷ luật tham gia vào đó càng sớm càng tốt. Ngoài ra, trong công nhân nhà máy hẳn là có vài người nắm rõ tình hình, tôi nghĩ có thể giúp đỡ.

Hoàng Văn Vận hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Hàn Đông, liền nói:

- Ừ, cứ theo cách giải quyết của cậu đi. Công việc của cậu cũng khá bận rộn, chuyện này cậu cũng đừng lo tới nữa.

Buổi chiều, Huyện ủy mời dự Hội nghị thường vụ, tiến hành thảo luận vấn đề của nhà máy xi măng Đại Hoa.

Có vài Phó Chủ tịch huyện đến dự thính hội nghị, còn có cả Ủy ban Kỷ luật, phòng Kiểm toán và các ngành khác.

Hội nghị quyết định điều tra xử lý toàn diện nhà máy xi măng Đại Hoa, trong lúc này, tạm thời dừng hết chức vụ của Vương Quân Bảo, Phó Chủ tịch huyện Cam Minh Địch phụ trách toàn bộ công việc của Nhà máy xi măng.

Cuộc họp lần này cũng khá hòa thuận. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều rất hợp tác, cũng không xuất hiện trường hợp tranh chấp như trước kia.

Họp xong, Hàn Đông quay về văn phòng, lập tức triệu tập Ủy ban Kế hoạch, Cục Đất đai và Cục Thủy lợi, nghe về tình hình chỉnh lý việc khai thác cát sông, có vẻ cũng không lạc quan lắm. Nhà máy cát Vạn Tân và sa trường Đông Môn còn đang chờ đợi, bỏ qua các hóa đơn phạt, đều cố tình kéo dài thời gian.

Hàn Đông nói:

- Ừ, lần này Huyện ủy đã tiến hành chỉnh đốn toàn diện nhà máy xi măng Đại Hoa, vì vậy, lực chú ý của mọi người có thể dồn hết vào hai sa trường trên. Bắt buộc họ mau chóng chấp hành lệnh xử phạt, nếu không chấp hành, thì cho họ biết, sẽ hủy bỏ quyền khai thác cát sông của họ.

Hàn Đông cũng biết hai sa trường đó có hậu phương vững chắc. Sở dĩ họ hiện giờ kéo dài thời gian có lẽ là đang bàn tính. Nhưng nếu lấy đi quyền khai thác cát sông của họ, chắc là họ càng gấp hơi ai hết.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Cứ cho hạn định thời gian là ba ngày đi. Trong thời gian ba ngày, nếu như không hợp tác như thông báo, liền hủy bỏ quyền khai thác cát của họ, mặt khác trên huyện sẽ tiến hành đấu thầu.

Vấn đề khai thác cát sông này có liên quan đến Cục Thủy lợi, vì thế mỗi lần họp, Hàn Đông đều bảo Thẩm Tòng Phi cho họ tới.

Hiện giờ Hàn Đông hợp tác với Thẩm Tòng Phi rất ăn ý, có cảm giác như cá gặp nước.

Trưa thứ Tư, Hàn Đông ngồi nhà cố tình xem tin tức tỉnh Vân Điền, quả nhiên xem được tin tức cha hắn đến nhận chức. Thấy cha hắn dáng vẻ tao nhã bình tĩnh, trong lòng Hàn Đông tràn trề tình cảm thân thiết.

Chiều thứ Sáu, Hàn Đông nói với Phương Trung cho hắn nghỉ phép vài ngày.

Phương Trung cũng không có gì, chỉ cần Hàn Đông làm tốt công tác là được.

Sau đó Hàn Đông liền tổ chức cuộc họp tổ lãnh đạo công tác cải tạo đường sông mới, nghe mọi người báo cáo tiến độ công tác, biết được thứ Ba tuần sau sẽ chính thức đấu thầu, liền nhấn mạnh về tính kỷ luật lần nữa. Họp xong, Hàn Đông giữ Thẩm Tòng Phi lại, nói cho anh ta biết hắn sẽ nghỉ phép mấy ngày, để anh ta quan sát tất cả mọi việc ở đây.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, xin yên tâm, tôi sẽ chú ý. Đúng rồi, nếu thời gian nghỉ phép của anh dài, thì nhớ nói với Huyện ủy một tiếng, dù sao anh cũng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy mà.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, anh nhắc nhở thật tốt, tôi lại quên mất chuyện này.

Lúc này, Hàn Đông mới gọi điện thoại thông báo cho Hoàng Văn Vận.

Thân là Ủy viên thường vụ, nếu mấy ngày không xuất hiện ở huyện, tất nhiên nên báo cáo với Bí thư Huyện ủy, bằng không, nếu trong huyện có chuyện gì lớn cần phải thảo luận, thì Bí thư huyện ủy cũng đã phải có sự chuẩn bị.

Thứ Bảy, Hàn Đông lái xe đến Vinh Châu, đến Cục Phát thanh và truyền hình thành phố đón Kiều San San, sau đó chạy về hướng Thục Đô.

Chuyện này do Kiều San San chủ động yêu cầu. Tuy cô rất lo lắng phải gặp mẹ Hàn Đông, nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt cho bà nên cô tự động xin nghỉ, cùng đi với Hàn Đông đến Thục Đô đón Dư Ngọc Trân.

Cách ăn mặc hôm nay của Kiều San San thoạt nhìn toát lên được khí chất cao nhã, xinh đẹp, không chê vào đâu được. Cô lẳng lặng ngồi bên cạnh Hàn Đông, nghe nhạc từ radio, trong lòng lại ngẫm nghĩ thêm lần nữa xem cần phải nói gì khi gặp mặt.

Hàn Đông ngoảnh lại thấy dáng vẻ của Kiều San San khá căng thẳng, bèn cười nói:

- San San, em đừng căng thẳng quá. Quan trọng là em có căng thẳng cũng vô dụng thôi, cứ thả lỏng đi, hơn nữa, mẹ anh rất dễ tính mà.

- Em biết mà.

Kiều San San hờn dỗi nói. Nhưng hiểu được là một chuyện, nhưng vẫn căng thẳng lại là chuyện khác.

Hàn Đông khẽ thở dài một hơi, biết Kiều San San vì quan tâm tới hắn, lo rằng biểu hiện không tốt mới có thể như vậy. Vì thế, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thương xót và áy náy.

Đối với Kiều San San, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý với cô, không phụ lòng cô, dùng tình cảm chân thành nhất vây lấy cô, ngoài ra Hàn Đông cũng không biết làm thế nào để biểu đạt tâm ý của mình.

Xe tới sân bay Thục Đô sớm hơn dự tính nửa giờ. Hai người đứng nói chuyện, Hàn Đông nắm lấy tay Kiều San San, cảm giác cô rất căng thẳng, chỉ có thể thầm cười khổ. Bình thường cô đâu phải thế này.

- Không cho cười!

Kiều San San nói nhỏ.

Hàn Đông đưa tay chỉ vào trán cô, nói:

- Anh đâu có cười em.

11 giờ, máy bay từ Yến Kinh đến Thục Đô đã đáp xuống sân bay Thục Đô.

Tay Kiều San San không khỏi siết lại thật chặt.

Dường như cô sợ Hàn Đông đột nhiên bỏ đi.

Hàn Đông nói lớn:

- Yên tâm đi, anh sẽ không buông tay đâu.

Kiều San San gật đầu. Cô cũng cảm nhận được tình cảm của Hàn Đông dành cho mình, nhưng vì cô quá lưu tâm nên không khỏi khẩn trương.

Hành khách lục tục đi ra, Hàn Đông và kiều san san đứng ở cửa chờ.

Rốt cuộc Hàn Đông cũng nhìn thấy một phụ nữ kéo cái vali nhỏ bước tới.

- Mẹ!

Hàn Đông kêu lên, bước tới giúp Dư Ngọc Trân cầm lấy vali.

Kiều San San cũng bước tới, nói khẽ:

- Cháu chào bác.



Mặt cô hơi ửng hồng, trong lòng vô cùng căng thẳng, lại vô cùng kinh ngạc. Mẹ Hàn Đông thoạt nhìn cũng quá trẻ, quá thời trang.

Dư Ngọc Trân mặc váy màu xanh biển, trên váy thêu nhiều bông hoa li ti, phối hợp với dáng người của bà, lại càng thêm đẹp. Bà đội mũ che nắng, gương mặt trắng muốt hơi hồng, thoạt nhìn dường như chỉ trên dưới ba mươi tuổi.

Thật ra Hàn Đông cũng rất kinh ngạc, không ngờ chẳng bao lâu không gặp, mẹ hắn đã ăn mặc thời trang và đầy sức sống như thế.

- Cháu là San San hả, rất xinh đẹp, chẳng trách Hàn Đông mê mệt.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.

Kiều San San lập tức hơi đỏ mặt, khẽ cúi đầu.

Lúc này Dư Ngọc Trân lại nói với Hàn Đông đang đứng ngây ngốc:

- Sao chứ, nhìn thấy mẹ không vui sao? Đồ ngốc!

- Không phải đâu mẹ. Con thấy mẹ càng ngày càng đẹp nên hơi khiếp sợ.

Hàn Đông cười ha hả nói.

Dư Ngọc Trân lập tức mặt mày rạng rỡ, nói:

- Thằng nhóc ngốc này, miệng càng ngày càng ngọt. Xem ra có bạn gái rồi thì khác.

Hàn Đông cảm thấy tâm trạng của mẹ hắn đang vui vẻ. Hẳn là chuyện cha hắn thăng chức có liên quan đến những gì hắn đang nhìn thấy.

Hàn Đông cố gắng phấn đấu như vậy, trong lòng lại chịu áp lực rất lớn, cũng vì mong muốn người mẹ yêu thương của mình có được cuộc sống vui vẻ.

Giờ nhìn thấy mẹ mình vui vẻ, tất nhiên trong lòng Hàn Đông cảm thấy vui mừng vô cùng.

Còn Kiều San San bên cạnh, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Bước đầu tiếp xúc, mẹ Hàn Đông chắc cũng là người không khó sống cùng.

Kiều San San nói:

- Bác gái, bác ngồi máy bay lâu như vậy chắc là đã đói bụng, chúng ta tìm nơi ăn cơm được không?

Dư Ngọc Trân gật đầu nói:

- Được, đã muốn nếm thử thức ăn Tây Xuyên chính tông từ lâu. Lúc này có lộc ăn cứ thoải mái ăn no.

Hàn Đông liền lái xe đi, tìm một nhà hàng có thức ăn đặc sắc nổi tiếng. Nhìn thấy Kiều San San ngồi cạnh Dư Ngọc Trân, cẩn thận giới thiệu từng món ăn cho bà biết, khóe miệng Hàn Đông phảng phất ý cười.

Có thể nhận thấy mẹ hắn rất vừa ý Kiều San San. Hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Hàn Đông liền yên lòng, có lẽ đến lúc đó mẹ thồi vào tai cha, có lẽ cha cũng sẽ chấp nhận Kiều San San.

Chỉ còn một vấn đề quan trọng, đó là không dễ qua ải của ông nội.

Chủ kiến của ông nội thật không dễ dàng thay đổi, ngay cả cha hắn cũng không có năng lực đó.

Ông nội hắn cả đời chinh chiến, tổng cộng có năm người con. Cô cả và bác cả của Hàn Đông được người vợ lớn sinh ra, còn cha, cô hai và cô út của Hàn Đông là cùng một mẹ. Những người đời sau đều tự sinh sống, nhưng gia đình đông người như vậy, cũng chưa từng có ai dám làm càn trước mặt ông nội, không ai dám làm trái mệnh lệnh và chỉ bảo của ông nội cả.

Cho nên, căn bản Hàn Đông không tìm được người có thể nói giúp mình. Mấy người lớn trong nhà, trừ cô út khá gần gũi, còn bác cả, cô cả và cô hai đều bận rộn công việc của riêng họ. Bình thường vốn không thể gặp được họ, chỉ đến Tết, họ tề tựu đông đủ một nhà, đến lúc đó Hàn Đông mới có thể gặp được họ.

Ăn cơm xong, Kiều San San lại ân cần đề nghị tìm một nơi nghỉ ngơi để chiều còn cùng nhau tham quan mấy danh lam thắng cảnh ở Thục Đô.

Hàn Đông đặt ba phòng. Có mẹ hắn ở đây, tất nhiên hắn không tiện ở cùng Kiều San San.

Nhưng đến trưa, Dư Ngọc Trân cũng không nghỉ, gọi Kiều San San vào phòng của bà nói chuyện phiếm.

Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ, không biết mẹ hắn và Kiều San San nói chuyện gì nữa.

Buổi chiều mọi người đi tham quan Thục Đô, cuối cùng Hàn Đông lái xe đến khu phố ẩm thực nổi tiếng, lại khiến cho Dư Ngọc Trân một phen có lộc ăn thoải mái.

Hàn Đông phát hiện, dường như mẹ hắn và Kiều San San chung sống rất hòa hợp, rất kỳ lạ. Hàn Đông vì thế vô cùng cao hứng.

Đến huyện Phú Nghĩa đã là buổi tối. Hàn Đông vốn đã đặt một phòng ở khách sạn Long Đằng, nhưng Dư Ngọc Trân lại nói Hàn Đông cũng có phòng ở, sao lại phải ở khách sạn.

Hàn Đông cũng không thể từ chối yêu cầu của mẹ hắn được.

Ngày hôm sau Kiều San San phải đi làm, Hàn Đông bèn đưa Dư Ngọc Trân đi du ngoạn núi Thanh Sơn.

Dư Ngọc Trân vô cùng kinh ngạc trước phong cảnh của núi Thanh Sơn, liên thanh nói, nếu có thể mở rộng, chắc chắn sẽ không tồi.

- Mẹ, mẹ mở công ty lớn rồi, giới thiệu một ông chủ cho con để mở rộng nơi này một chút.

Hàn Đông trêu.

Dư Ngọc Trân nói:

- Thật sự là muốn mở lắm, không phải là công ty bình thường có thể đảm đương nổi đâu. Mấy người mẹ quen cũng không có đủ năng lực đâu. Hơn nữa, làm du lịch thì thời gian thu hồi vốn rất dài, mẹ thấy mấy người đó cũng không đủ kiên nhẫn đâu.

Hàn Đông cũng gật đầu. Những người như cô út hay mẹ hắn, muốn mở công ty đều thứ nhất vì muốn kiếm chút tiền, thứ hai là giết thời gian nhàn rỗi, kiếm chút việc làm thôi. Có lẽ phải đầu tư lâu dài thế này, e là không mấy người đồng ý.

Nhìn thấy Hàn Đông hơi thất vọng, Dư Ngọc Trân cười nói:

- Tiểu Đông, thành tích của con hiện giờ cũng không tệ, còn lợi hại hơn cha con. Núi Thanh Sơn này mở được là rất tốt, nhưng không được nóng lòng nhất thời. Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, đến lúc đó còn không sợ các công ty có tầm nhìn xa đến đầu tư sao?

Hàn Đông gật đầu cười nói:

- Làm bà chủ được mấy ngày, quả nhiên khác trước.

Dư Ngọc Trân cười ha hả nói:

- Không phải giờ con cũng là một trong những ông chủ sao? Đúng rồi, công ty nghiệp vụ Đông Thăng thật sự mở rộng rất nhanh. Mục tiêu trong năm nay là mỗi thành phố lớn trong cả nước đều phải có cửa hàng của chúng ta, cơ bản là tháng 8 sẽ bắt đầu. Mỗi tháng đều phải mở thêm cửa hàng lớn.

Hàn Đông tuy rằng biết ngành sản xuất máy tính có triển vọng không tồi, nhưng không ngờ cô út cùng mẹ và người trong nhà mở công ty này lại phát triển nhanh như vậy, quả là hơi ngoài dự kiến của hắn.

- Mẹ, xem ra mẹ và cô út thật đúng sẽ làm bà chủ.

Hàn Đông cười ha hả nói.

Dư Ngọc Trân nói:

- Còn không phải vị quân sư như con đưa ra chú ý tốt, chứ chúng ta khi đó sao có thể nghĩ đến được ngành sản xuất này. Ngoài ra, chúng ta tự nghiên cứu chế tạo máy tính Đông Thăng, sẽ đẩy ra thị trường nhân dịp quốc khánh tháng 10, dốc sức phát triển thương hiệu.

Hàn Đông cười nói:

- Thế tất nhiên là tốt, bán máy tính của người khác kiếm tiền, bán máy tính của mình càng kiếm được nhiều tiền hơn. Đúng rồi, xu thế phát triển máy tính rất nhanh, đặc biệt là phương diện máy tính cá nhân, về sau còn nghĩ rằng máy tính càng nhỏ, công năng càng lớn. Có lẽ mười năm nữa, máy tính cá nhân cũng là một trong những thứ hàng tiêu dùng cá nhân.

Dư Ngọc Trân mỉm cười nhìn Hàn Đông. Bà tràn đầy tin tưởng với Hàn Đông, đồng thời cũng vì đứa con này mà tràn đầy tự hào.

- Ừ, tiểu Đông, những gì con nói, mẹ sẽ nói với cô Út. Vốn chúng ta đang chuẩn bị đầu tư vào máy bàn và máy cá nhân. Như vậy xem ra máy cá nhân vẫn có triển vọng tốt. Ngoài ra, trung tâm nghiên cứu của chúng ta bất cứ lúc nào cũng chú ý chặt chẽ đến thương hiệu nước ngoài. Về mặt kỹ thuật điện tử, nước ta so với nước ngoài vẫn còn chênh lệch rất nhiều.

- Ha ha, có mẹ và cô Út lãnh đạo, công ty Đông Thăng chắc chắn có thể trở thành anh cả của cả nước, tương lai sẽ hướng ra toàn thế giới.

- Thằng nhóc con ngày càng biết nịnh bợ.

Dư Ngọc Trân tươi cười rạng rỡ nói.

- Đúng rồi, mẹ thấy cô bé Kiều San San này cũng không tệ, có thể nhận thấy cô ấy đối với con thật lòng.

Hàn Đông nói:

- Mẹ, con cũng thật lòng với San San.

- Ha ha, mẹ cũng đã nhận ra rồi.

Dư Ngọc Trân cười nói.

- Tuy nhiên, chuyện của con, mẹ và cha con cũng không làm chủ được. Con làm việc xuất sắc, ông nội kỳ vọng vào con rất cao, đã nói rằng sẽ tìm cho con một cô gái thích hợp.

Hàn Đông thở dài:

- Mẹ, con không muốn phụ lòng San San.

- Thằng ngốc, vậy con có thể làm thế nào?

Dư Ngọc Trân cũng thở dài nói:

- Nếu nói về vấn đề sự nghiệp của con, ông nội quyết định cũng không tồi.

Hàn Đông hiểu rõ, sở dĩ ông nội đích thân quan tâm đến vấn đề hôn nhân của hắn vì ông rất chú ý đến hắn, cũng mong muốn tìm cho hắn một bối cảnh tốt để xây dựng và phát triển, chính là tìm một nhà thông gia môn đăng hộ đối, như vậy, sự phát triển sau này của mình cũng sẽ được trợ lực rất nhiều.

Đối với việc này, Hàn Đông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Nếu trong đầu không có trí nhớ kiếp trước, có lẽ Hàn Đông sẽ cương quyết giữ vững chọn lựa của bản thân.

Nhưng hiện tại Hàn Đông đã leo đến vị trí này, cũng đã hạ quyết tâm từ lâu, nhất định phải mở một con đường rộng lớn trên đường hoạn lộ.

Đây là sự lựa chọn mà cũng là số mệnh của hắn, bằng không là hắn đã phụ lòng trời đã cho hắn thêm cơ hội.

Thấy Hàn Đông hơi xúc động, Dư Ngọc Trân thở dài một hơi nói:

- Mẹ có nói chuyện với Kiều San San, cô bé ấy quả thật là một đứa trẻ không tồi, vì con mà bản thân chấp nhận thiệt thòi.

Hàn Đông hơi chấn động trong lòng, nhìn mẹ mình. Chẳng lẽ Kiều San San đã nói ra ý định của mình là chẳng màng danh phận sao?

Dư Ngọc Trân vỗ tay Hàn Đông nói:

- Hàn Đông này, quả thật là con không thể phụ lòng cô ấy. Cho dù là không thể cho cô ấy danh phận, con cũng phải đối xử với cô ấy thật lòng.

Hàn Đông hơi ngơ ngẩn nhìn mẹ hắn, cười khổ nói:

- Mẹ, mẹ lại khuyên con của mẹ như vậy sao?

Đúng vậy, ý của Dư Ngọc Trân muốn nói cho Hàn Đông biết, nếu thật sự không thuyết phục được ông nội, thì cũng chỉ có thể dựa theo ý Kiều San San mà giải quyết. Tuy không thể cho cô danh phận, nhưng vẫn có thể thật lòng với cô ấy như trước. Chỉ là như thế, đối với Hàn Đông nổi tiếng minh bạch, dường như là loại bất công lớn nhất.

Vì thế Hàn Đông mới cảm thấy kỳ quái.

Dư Ngọc Trân oán trách nhìn Hàn Đông nói:

- Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Dù sao thằng nhóc con mạng tốt, cô gái tốt như San San vậy lại bất chấp tất cả mà theo con, chẳng lẽ con nhẫn tâm vứt bỏ cô ấy sao?

- Con…

Nhìn mẹ mình đang hùng hồn, nói năng đầy lý lẽ, Hàn Đông thật sự không biết nói gì nữa, bèn khoát tay:

- Thôi đi, dù sao chuyện đến đâu thì tính đến đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.