Chương trước
Chương sau
Hàn Đông duỗi tay đỡ lấy Tô Vũ Lan, còn Tô Vũ Lan thì mượn cơ hội này mà lôi kéo tay của Hàn Đông, trên mặt ửng hồng, nhưng hai tay cũng rất dùng sức, dường như sợ Hàn Đông sẽ rút tay ra.

Phía dưới lớp áo gió, người cô gắt gao ma sát vào người Hàn Đông, khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc mê ly.

Cách đó không xa, Hoàng Kiến An cùng vài người bạn vừa uống rượu xong đi ra. Buổi trưa nhìn thấy Tô Vũ Lan lên xe của Hàn Đông, mỗi khi nghĩ đến chuyện Tô Vũ Lan thông đồng với Hàn Đông là y lại cảm thấy ghen ghét trong lòng. Buổi chiều, y gọi điện cho Tô Vũ Lan, mời cô buổi tối cùng đi ăn cơm, kết quả là Tô Vũ Lan lại nói là nhà cô có việc, không đến được. Hoàng Kiến An khổ sở van nài một phen, thế nhưng có nói như thế nào, Tô Vũ Lan cũng không chịu ra ngoài, lúc đó y mới thôi. Lúc sau, y lại gọi mấy người bạn hư hỏng ra ngoài cùng uống rượu, ăn cơm. Bọn họ vốn định ăn xong thì sẽ đi tìm chỗ nào đó để phát tiết một chút, khi đang nghĩ đieạ diểm thì lại thấy được Tô Vũ Lan và Hàn Đông đang ở cùng một chỗ với nhau, thoạt nhìn, hai người còn đang rất thân mật nữa.

Lúc này, lửa giận trong lòng Hoàng Kiến An lập tức bùng lên dữ dội, lan tràn khắp toàn thân, y giận dữ, nói:

- Mẹ nó, tên đằng trước kia chính là đứa đã đoạt người đàn bà của bố mày, anh em đâu, đến giúp tao hả giận!

- Cái gì, cái tên công tử bột kia mà cũng dám đoạt đàn bà của anh An hả, đi, chúng ta đến cho hắn nếm mùi lợi hại.

Hoàng Kiến An và mấy tên bạn bè hư hỏng kia vừa mới ăn cơm, uống rượu của Hoàng Kiến An xong, cho nên chúng cũng phải biểu hiện một chút đến ức hiếp kẻ yếu.

Đám người tiến lên, vây quanh người Hàn Đông và Tô Vũ Lan.

- Các người muốn làm gì

Hàn Đông trầm giọng nói.

Nhìn qua là biết mấy tên này mới vừa uống rượu xong, có khi là đã nhận sai người.

Tô Vũ Lan thấy đám người này không có ý tốt, trong lòng khiếp sợ, không tự chủ được lôi kéo, bộ ngực căng tròn ép chặt vào cánh tay của Hàn Đông.

Lúc này, Hoàng Kiến An đã đi tới đây, trong mắt ngập tràn lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Lan, hung tợn nói:

- Con đĩ này, không ngờ còn dám dụ dỗ thằng công tử bột này ở sau lưng bố mày. Hôm nay, bố cho mày đẹp mặt.

Ngày thường, y vẫn luôn đối xử một cách khách khí và cẩn thận với Tô Vũ Lan, thế nhưng lúc này y đã uống rượu vào rồi, lại còn thấy Tô Vũ Lan từ chối mình mà đi ăn cơm cùng với Hàn Đông, trong lòng vô cùng ghen tức, cho nên nói chuyện cũng không khách khí nữa.

Tô Vũ Lan nhìn thấy Hoàng Kiến An, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Cô không nghĩ là lại có thể bắt gặp Hoàng Kiến An ở chỗ này. Cô và Hoàng Kiến An cũng đã từng đùa giỡn, kết bạn một khoảng thời gian, tuy rằng, Hoàng Kiến An trong nhà cũng được coi là có tiền, thế nhưng cô vẫn không cảm thấy vừa lòng, cho nên vẫn chưa bắt lấy Hoàng Kiến An. Đến khi thấy Hàn Đông, trong lòng cô liền quyết định, là phải toàn lực đến dụ dỗ, câu dẫn Hàn Đông, nếu như nói có thể bắt được Hàn Đông, thì cũng coi như là đã có được chỗ nương thân rất tốt.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này, cô vẫn chưa kịp chia tay với Hoàng Kiến An. Thế nhưng trong lòng cô đã có tính toán, trong khoảng thời gian này cứ gây bất hòa với Hoàng Kiến An trước đã, sau mới cùng y ngả bài. Ai ngờ bây giờ gặp phải Hoàng Kiến An ở đây, trong lòng cô cũng có chút tức giận, đồng thời lại lo lắng Hàn Đông biết được mình kết bạn với hạng người như vậy mà coi thường mình, nếu vậy thì tất cả sẽ biến thành công dã tràng mất.

- Hoàng Kiến An, anh muốn làm gì?

Trong nháy mắt, Tô Vũ Lan đã quyết định được chủ ý, nếu như đã gặp phải rồi, thì phải mượn cơ hội này nói rõ luôn với Hoàng Kiến An, đồng thời cũng bày tỏ lòng mình với Hàn Đông.

- Dù sao việc đã đến nước này rồi thì cũng đành phải liều mạng mà thôi.

Tô Vũ Lan thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, Hoàng Kiến An hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói:

- Mẹ nó, tên công tử bột này lại dám dụ dỗ bạn gái của bố mày, hôm nay mày chết chắc rồi. Anh em đâu, lên, đánh cho tao, đánh cho nó chết luôn.

Tô Vũ Lan không biết lấy được dũng khí từ đâu, tiến lên đứng chắn trước người Hàn Đông, dang hai tay, quát:

- Các người muốn làm gì? Chúng tôi là người của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy!

- Ha ha, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì như thế nào? Các anh em lên.

Mấy tên uống rượu vào xong thì nói xằng nói bậy khiến cho Tô Vũ Lan giận đến nghiến răng, trong lòng vô cùng bối rối.

Hàn Đông kéo cô ra phía sau, lạnh lùng nói:

- Các người biến cả đi.

Tuy rằng, hiện tại, Hàn Đông cảm thấy không vừa lòng với những biểu hiện của Tô Vũ Lan, người này đã có bạn trai rồi mà còn không biết giữ ý, còn đến dụ dỗ hắn, đúng là đáng giận, thế nhưng thân là một người đàn ông, khi đối mặt với mấy tên lưu manh không có ý tốt, thì Hàn Đông cũng vẫn phải bảo vệ cô, còn về việc xử lý cô thế nào, thì để sau này hãy tính.

- Ha ha, lá gan của tên công tử bột này cũng thật không nhỏ đấy.

Một tên đứng lên nói xong, liền giơ tay đánh về hướng Hàn Đông một cái.

- Cút!

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, đá mạnh một cước ra.

Thình thịch một tiếng, tên kia đã bị Hàn Đông đá cho phải lui về phía sau vài bước, ngã đạp vào một chiếc xe bên cạnh đường.

Những tên bên cạnh thấy thế không khỏi giật mình. Hàn Đông này thoạt nhìn tưởng khá là nhã nhặn, không ngờ đánh nhau cũng mạnh mẽ như vậy.

Tô Vũ Lan đứng ở phía sau Hàn Đông cũng âm thầm kinh ngạc, trong lòng lập tức liền cảm thấy kích động, nghĩ thầm, Hàn Đông đúng là mạnh mẽ thật, thật có khí khái nam nhân.

- Mình nhất định phải thu phục anh ta.

Tô Vũ Lan hạ quyết tâm trong lòng.

Cả đám thấy bạn mình bị đánh liền đồng loạt xông lên, Hàn Đông cũng không khách khí nữa, trong lòng hắn vốn vẫn đang khó chịu, bữa cơm tối nay hắn vốn cũng không muốn đi, nếu không phải Tô Vũ Lan giở trò khóc lóc trong phòng hắn, thì hắn cũng sẽ không nhất thời mềm lòng mà đến đây. Giờ lại còn bắt gặp chuyện này nữa, trong lòng hắn đương nhiên là đang rất tức giận, vừa lúc mấy tên này còn không thức thời, Hàn Đông cũng sẽ không khách khí nữa.

Một trận thình thịch, thình thịch vang lên, đám người vây quanh tất cả đều bị Hàn Đông đánh ngã lăn trên mặt đất.

Hoàng Kiến An vẫn đứng đằng xa quan sát thấy vậy trong lòng âm thầm kinh hãi, rượu cũng tỉnh lại một nửa, liền lấy điện thoại di động ra gọi báo cảnh sát. Y thấy Hàn Đông hung mãnh như vậy, mấy người bạn của mình đồng loạt xông lên mà còn bị dính đòn ngã lăn trên mặt đất, giờ sợ là Hàn Đông sẽ lập tức đến đây gây phiền toái cho y, bởi vậy, y phải vội báo cảnh sát trước.

Giờ phút này, Tô Vũ Lan đã bị vẻ dung mãnh của Hàn Đông làm cho chấn kinh. Lúc đầu, khi thấy Hàn Đông chỉ dùng một cước mà đá ngã được một tên thì cô chỉ nghĩ đây là do may mắn mà thôi, thế nhưng giờ phút nhìn thấy Hàn Đông một mình đối phó với những tên kia mà vẫn ung dung đánh ngã bọn họ, thì có thể thấy được thân thủ của Hàn Đông rất cao, giống như hiệp sĩ trên mấy phim võ hiệp, chỉ có thể nhìn thấy được ở trên TV mà thôi, trong lòng cô vô cùng hưng phấn, càng cảm thấy Hàn Đông chính là đối tượng lý tưởng mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu nay.

Nghĩ thử xem, Hàn Đông không chỉ có dáng vẻ đẹp trai, phong độ, hơn nữa, tuổi còn rất trẻ mà đã là Trưởng phòng Phòng cán bộ hai, lại còn có thân thủ như thế này, quả thật đúng là một đối tượng hoàn mỹ.

Đúng lúc này, ở đằng trước có một chiếc xe cảnh sát đi tới, trong mấy cảnh sát tới đây, cũng đã từng có người nhận biết Hàn Đông, trước kia, Hàn Đông từng có xung đột với Phó Giám đốc Sở Văn hóa Vưu Thụy Cường, mấy cảnh sát này cũng từng tới bắt người, trong đó, có một người biết được, vị Phó giám đốc Sở kia đã phải ra đi. Đối với người trẻ tuổi đứng cùng một chỗ với vị Phó Giám đốc sở đấy, họ nhớ rất kỹ.

- Cảnh sát, tên này đánh người.

Hoàng Kiến An vừa nhìn thấy xe cảnh sát, lập tức vui mừng kêu lên.

Lòng Tô Vũ Lan lập tức trầm xuống. Với thân phận của Hàn Đông, nếu như bị đưa đến Cục Cảnh sát, khẳng định sẽ có ảnh hưởng không tốt, nói không chừng, sẽ khiến anh ta bất mãn với mình.

- Trưởng phòng, anh đi trước đi, chuyện ở đây cứ để tôi xử lý.

Tô Vũ Lan lo lắng nói.

Hàn Đông tức giận cười khổ một cái, cả cảnh sát cũng đến đây rồi, hắn đi như thế nào đây? Còn có thể đi được hay sao? Tuy nhiên, đối với dũng khí của cô gái này, Hàn Đông cũng khá thưởng thức, oán khí trong lòng cũng giảm xuống rất nhiều.

- Đồng chí, ở đây xảy ra chuyện gì?

Mấy cảnh sát kia tiến lên hỏi, thái độ vô cùng khách khí.

- Tôi và đồng nghiệp ăn cơm xong đi ra, thì những người này vây lại tấn công chúng tôi, nhưng đều đã bị tôi đánh ngã.

Hàn Đông lấy thẻ công tác của mình ra.

- Đây là thẻ công tác của tôi.

Mấy cảnh sát kia nhận lấy thẻ công tác của Hàn Đông, vừa nhìn xem, không ngờ lại là Trưởng phòng Phòng cán bộ hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, liền cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm khó trách người trẻ tuổi này lại có thể có quan hệ tốt với Tôn Khải Quần như vậy, hóa ra là vì có thân phận như thế. Chỉ có điều, người này trẻ tuổi như vậy mà sao lại có thể lăn lộn lên được một vị trí tốt như thế. Tuy rằng, cấp bậc của anh ta không cao, thế nhưng cũng đã từng lăn lộn ở Thục Đô nhiều năm, đối với chuyện bên trong thể chế cũng hiểu biết hơn nhiều các tiểu lâu la ở những địa phương khác. Anh ta biết được, cái vị trí Trưởng phòng Phòng cán bộ hai này là một vị trí quan trọng tới mức nào.

- Mời ngài nhận lại thẻ công tác.

Vị cảnh sát kia nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đông, thì đoán được rằng phỏng chừng Hàn Đông cũng không muốn làm lớn chuyện này, cho nên cũng không nói tên của Hàn Đông ra, chỉ là thái độ đã trở nên cung kính hơn nhiều. Hàn Đông nhận lại thẻ công tác, nói:

- Chuyện này các anh cứ tuân theo trình tự bình thường mà giải quyết.

- Không có vấn đề gì. Mấy người này uống rượu vào rồi gây rối, chúng tôi sẽ xử lý thật tốt.

Anh ta nói như vậy, tức là đã ấn định xong tính chất sự tình hôm nay, người bị đánh đương nhiên phải chịu trách nhiệm bởi vì dù sao bọn họ quả thật cũng đã uống rượu xong rồi tới trêu chọc Hàn Đông trước.

Mấy tên kia bị Hàn Đông đánh cho thì căn bản cũng đã tỉnh rượu, thấy người cảnh sát kia sau khi đọc thẻ công tác của Hàn Đông xong lại quay sang xử lý đám bọn hắn, cho nên vừa tức giận vừa lo lắng. Mấy tên này cũng không phải là hạng chuyên nghiệp gì cả, nói trắng ra thì cũng chỉ là một đám côn đồ, lưu manh mà thôi, nếu như cảnh sát muốn thu thập bọn hắn, thì đây đúng là một lý do rất tốt.

Hàn Đông cười nói:

- Ừ, cũng không có chuyện gì lớn cả, giáo dục một chút là được rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Đông lại lấy giấy bút ra, viết số điện thoại của văn phòng mình, giao cho vị cảnh sát kia, rồi nói:

- Đây là số điện thoại của văn phòng tôi. Có chuyện gì cần tôi phối hợp, thì anh cứ việc liên hệ.

- Được.

Vị cảnh sát kia giơ hai tay ra nhận lấy tờ giấy Hàn Đông đưa cho, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Hoàng Kiến An đứng bên cạnh thấy được một màn như vậy, trong lòng vô cùng tức giận và buồn bực, không ngờ mấy cảnh sát kia sau khi đến đây, chưa có hỏi rõ trắng đen mà đã khách khí với Hàn Đông như vậy rồi, mà mấy người anh em của mình cũng bị đưa về giáo dục nữa chứ, đúng là đổi trắng thay đen mà. Dưới cơn phẫn nộ, y hét lớn:

- Các người đổi trắng thay đen, tôi muốn kiện các người!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.