Tần Phương mở ra cái hội sở này, tại Yến Kinh Thành đều coi đây là câu lạc bộ tư nhân đỉnh cấp, người bình thường không thể mở được. Chưa nói đến tài chính và nhiều thứ khác, chính là tiêu chí tiến đến con ông cháu cha, một đám đối với Tần Phương bộ dạng cười ha hả, làm người ta cũng nhìn ra được sau lưng Tần Phương có quan hệ bất thường.
Hàn Đông mặc dù không thường hỏi thăm bối cảnh Tần Phương, nhưng cũng lờ mờ biết đằng sau cô có thêm cường lực quân đội.
Về phần Tần Phương cho tới này đều khách khí với mình, mỗi lần mình đến chơi hội sở Vong Lưu, cô đều tự mình tặng một chai rượu ngon, Hàn Đông cũng đại khái hiểu được tình ý của cô ấy, dù sau mấy năm nay mình luôn luôn ở bên ngoài, nhưng ở trong giới thanh niên thủ đô, lại có thanh danh lớn, cho nên Tần Phương có tỏ vẻ một chút thiện ý cũng là có thể lý giải được.
Hàn Đông lái xe, rất nhanh đi chỗ ở của Bạch Vũ Giai.
Bạch Vũ Giai đã chờ ở cửa rồi, cô đang mặc quần áo màu xanh nhạt bị gió thổi mạnh, dưới chân là một đôi giày ống dài màu trắng bạc, dáng người cao gầy phóng khoáng, cô lẳng lặng đứng yên chỗ đó, giống như một gốc cây mai vàng lẳng lặng nở rộ, khi thấy Hàn Đông lái xe tới, trên mặt nàng liền toát ra nụ cười ngọt ngào, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe ngồi vào bên cạnh, sau đó nghiêng đầu, trên mặt tươi cười như ánh mặt trời, lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-quyen/2225582/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.