Chương trước
Chương sau
Phàn Lập Sơn vừa nghe Hàn Đông muốn huyện Vũ An giải quyết hết toàn bộ các vấn đề vào năm tới, trong lòng liền cảm thấy Hàn Đông là hoàn toàn dự định chỉnh đốn mình mà bày mai phục.

Tài chính không kham nổi tiền lương, y là Chủ tịch huyện đương nhiên là người chịu trách nhiệm đầu tiên.

Nhưng trên thực tế, vấn đề tài chính của huyện Vũ An cũng không thể trong một năm là có thể giải quyết.

Vừa rồi khi Bí thư Huyện ủy Sầm Nam Dịch báo cáo công việc, tuy rằng chỉ nhắc đến vấn đề tiền lương giáo viên không chi trả đúng hạn, mà tình hình thực tế thì còn có rất nhiều lỗ thủng tài chính chờ đợi được lấp đầy, với sự phát triển của huyện Vũ An, làm sao có thể trong vòng một năm thay đổi được tình trạng chứ.

“Ôi, Hàn Đông và Hạ Kim Cường đấu đá nhau, hạng tôm tép như chúng ta cũng chịu vạ lây.”

Phàn Lập Sơn nghĩ thầm buồn bực trong bụng.

Tuy rất bực bội, nhưng Phàn Lập Sơn không có biện pháp nào cả. Bởi vì chẳng cần nói đến y không có cách nào đấu chọi lại Hàn Đông, ngay đến Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng không kiểm soát được Hàn Đông ý chứ.

Lúc này Hàn Đông nhấn mạnh xong rồi, đưa mắt nhìn chung quanh mọi người, nói:

- Các vị có niềm tin vào công việc kế tiếp không?

Sầm Nam Dịch cười khổ trong lòng, cảm thấy yêu cầu của Hàn Đông có chút hà khắc, có điều trong tình cảnh này y cũng không thể nói không có niềm tin.

- Xin Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định tuân theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn cố gắng khai thác, thúc đẩy phát triển kinh tế huyện Vũ An một cách toàn diện, nhanh chóng giải quyết vấn đề tài chính, bảo đảm nhất định chi trả tiền lương giáo viên đúng hạn.

Phàn Lập Sơn bày tỏ thái độ theo.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Vậy tôi mỏi mắt trông chờ rồi, hy vọng mọi người có thể nói được thì làm được.

Tiếp theo, trong vòng vây của mọi người, Hàn Đông đến thăm khu kinh tế mới của huyện Vũ An.

Thật ra vùng khu kinh tế ấy cũng không có mấy doanh nghiệp, dù gì tổng thể tình trạng kinh tế huyện Vũ An vẫn còn rất lạc hậu. Dù cho có doanh nghiệp tình nguyện đến thành phố Tân Châu đầu tư, trong trường hợp bình thường cũng sẽ không lựa chọn huyện Vũ An.

Tâm trạng Hàn Đông cũng có chút nặng nề, huyện Vũ An cứ tiếp tục tình trạng này, nếu muốn phát triển tốt thì khó khăn rất lớn.

Nhìn sắc mặt Hàn Đông không tốt, đám người Sầm Nam Dịch cũng không nói gì, im lặng đi theo bên cạnh hắn.

Thật ra, đời sống của bọn họ cũng không dễ chịu gì.

Từ trong tâm mà nói, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng làm tốt công việc ở huyện Vũ An, cũng muốn lập được một chút thành tích.

Về điểm này, bất kể là người của phe phái nào, về cơ bản đều có chung suy nghĩ.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, cơ sở của huyện Vũ An không phải là kém bình thường, bọn họ muốn làm một chút gì đó căn bản cũng đành chịu bó tay.

Trong số 9 huyện một quận của thành phố Tân Châu, cơ sở huyện Vũ An thuộc hàng kém nhất. Bọn họ làm lãnh đạo huyện, mỗi lần mở họp đều có chung cảm giác mất mặt nhất.

Ngoài ra, vì do tình trạng huyện không tốt, đãi ngộ bọn họ được hưởng cũng kém hơn so với các quận huyện khác không ít.

Những thứ như tiền thưởng cuối năm, bọn họ cũng không được hưởng gì cả.

Bởi vậy, so với lãnh đạo các quận huyện khác, bọn họ cũng ít được miếng ngon hơn.

Mặt khác, tình trạng kinh tế của toàn thành phố Tân Châu không được khá. Sự ủng hộ của thành phố đối với huyện Vũ An cũng chưa đáng để bàn luận, do vậy bọn họ sống có tiết kiệm triệt để đi nữa cũng vẫn lâm vào tình trạng thu không đủ bù chi.

Đối mặt với tình trạng huyện Vũ An như vậy, dù là Hàn Đông cũng hết đường xoay sở.

Trở về từ huyện Vũ An, tâm trạng Hàn Đông không được tốt.

Ngồi ở trên xe, Hàn Đông không nói câu gì.

Hắn vẫn suy nghĩ trong đầu, phải dùng cách gì để thay đổi hiện trạng của huyện Vũ An?

Lúc rời đi, Tả Nhất Sơn có nói với Hàn Đông một chuyện, chính là có vài thành viên Đội thăm dò địa chất quốc gia đang thăm dò huyện Vũ An, nghe nói dưới lòng đất huyện Vũ An có khả năng có chứa trữ lượng than đá cực phong phú.

Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu phán đoán của thành viên Đội thăm dò.

Dù sao huyện Vũ An có một số ít tổ than đá nhỏ nhưng không đủ gãi ngứa, căn bản nhìn không ra trong đất có dấu hiệu chôn giấu mỏ than đá.

Nếu như là mỏ than đá, vậy thì trữ lượng không tầm thường, ý nghĩa đối với huyện Vũ An cũng không tầm thường.

Có mỏ than đá, kinh tế huyện Vũ An có thể được nâng lên mức cực cao.

Nhưng hiện tại đây vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, đương nhiên Hàn Đông cũng sẽ không ôm hy vọng quá lớn.

Nếu muốn giải quyết vấn đề của huyện Vũ An, vẫn phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Chu Tử Phong cũng hiểu cho tâm trạng của Hàn Đông, có điều đối với cục diện lạc hậu của huyện Vũ An, Chu Tử Phong cũng nghĩ không ra cách tốt gì để xử lý.

Trên xe, bỗng nhiên chìm vào bầu không khí áp lực.

Rất nhanh Hàn Đông liền phục hồi lại tinh thần, cảm thán nói:

- Nếu muốn thay đổi hiện trạng của huyện Vũ An, thật đúng là không thể bỏ công làm trong một ngày được.

Chu Tử Phong nói:

- Có thể phát triển nền kinh tế nông nghiệp đặc sắc không? Dù gì huyện Vũ An là một huyện nông nghiệp, nếu phát triển sản phẩm xanh thì có thể phù hợp hơn.

Hàn Đông nói:

- Đây cũng là một cách nghĩ, nhưng để thay đổi hiện trạng huyện Vũ An thì tác dụng chưa đủ, hiệu quả không nhanh.

Chu Tử Phong liền nói:

- Nếu muốn tìm kiếm con đường phát triển vừa nhanh lại vừa tốt, thì có khó khăn nhất định.

Hàn Đông gật đầu, không nói thêm gì.

Đây chính là vấn đề trọng điểm mà Hàn Đông đang suy nghĩ.

Vừa phải nhanh thay đổi tình trạng lạc hậu hiện tại của huyện Vũ An, vừa phải bảo đảm tính lâu dài của con đường phát triển này. Việc này có đôi chút khó khăn, không thể nhất thời là làm gọn được.

Điện thoại di động đột ngột vang lên, kéo Hàn Đông đang chìm trong suy tư về thực tại.

Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn là Thẩm Tòng Phi gọi điện tới.

Khóe miệng Hàn Đông bỗng chốc hiện lên nụ cười.

Có lẽ Thẩm Tòng Phi có chút ngồi không yên rồi.

Cũng khó trách, lúc trước khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, hắn là cấp Trưởng phòng còn Thẩm Tòng Phi là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, là cán bộ cấp Cục phó có thực quyền.

Còn giờ đây, Hàn Đông đã là Chủ tịch thành phố Tân Châu, cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.

Nhưng Thẩm Tòng Phi thì sao, y lại ăn không ngồi chờ ở thành phố Vinh Châu, tiền đồ một màu ảm đảm.

So sánh giữa hai người, Thẩm Tòng Phi có thể chịu đựng bị ghẻ lạnh lâu như vậy, nhẫn nại lâu như thế đã là cực kỳ hiếm có rồi.

Dù sao tuổi tác của Thầm Tòng Phi không lớn, lại vừa đúng lúc sung mãn ôm đầy hoài bão, cũng chính vì Thẩm Tòng Phi ở cùng phe với Hàn Đông nên mới bị Đàm Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm chèn ép ở thành phố Vinh Châu, ngày tháng làm việc rất chi là buồn bực.

Vừa nhìn thấy điện thoại của Thẩm Tòng Phi, Hàn Đông liền biết được đại khái y gọi đến vì việc gì.

Trên thực tế, trước đây Hàn Đông là cố ý làm cho Thẩm Tòng Phi phải chịu đựng bị ghẻ lạnh một thời gian, có lẽ làm thế thì về sau mới khiến y bước đi càng vững vàng hơn.

- Xin chào Chủ tịch thành phố Hàn, không quấy rầy anh đi công tác chứ?

Trong điện thoại, Thẩm Tòng Phi nói có vẻ rất khách khí.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không sao, bây giờ tôi cũng không làm gì cả.

Thẩm Tòng Phi gần như thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp:

- Chủ tịch thành phố Hàn, không biết thứ bảy tới anh có bận gì không? Tôi muốn đến thăm anh.

Nghe ra được, khi Thẩm Tòng Phi cất lời nói những câu kia là có chút mong chờ, căng thẳng.

Vừa đúng lúc cuối tuần Hàn Đông không có sắp xếp gì, liền đáp:

- Được chứ, đến lúc đó anh gọi điện thoại cho tôi nhé.

Cúp điện thoại, Thẩm Tòng Phi ngồi ở đó, vẻ mặt đầy kích động.

Nhưng y đã lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho Hàn Đông.

Không ngờ Hàn Đông lại đồng ý ngay, khiến y mất công phải lo lắng nhiều.

Ở thành phố Vinh Châu phải ăn không ngồi chờ đã lâu, Thẩm Tòng Phi còn cho rằng Hàn Đông đã quên mình, bỏ rơi mình rồi.

Bây giờ xem ra, có lẽ mình nên sớm gọi cuộc điện thoại này rồi.

Giờ đã là cuối năm, theo như sắp xếp thì khoảng tháng 3, tháng 4 năm tới thành phố Vinh Châu sẽ mở phiên họp Đại hội Đảng mới, sau đó là đến Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc.

Đây là thời điểm phiên làm việc mới của Đảng và cơ quan chính phủ luân phiên nhau.

Đương nhiên Thẩm Tòng Phi muốn có một chút tiến triển, vừa hay lần này thành phố có 2 vị Phó chủ tịch thành phố sắp đến tuổi về hưu.

Nhìn thấy có vị trí trống ra, tự nhiên trong lòng Thẩm Tòng Phi cũng xao động.

Trước đây bởi vì có Hàn Đông tương trợ, nên y từng làm Phó bí thư Huyện ủy - Chủ tịch huyện - Bí thư Huyện ủy, lý lịch kinh nghiệm cũng rất đầy đủ rồi.

Nếu có người có thể giúp sức một tay, y tiến thêm một bước cơ bản là không có mấy trở ngại.

Trong mắt Thẩm Tòng Phi, người này đương nhiên là không ai khác ngoài Hàn Đông rồi.

Bị Đàm Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm ghét bỏ, ngồi không đã lâu, Thẩm Tòng Phi cảm nhận được sâu sắc, làm trong thể chế nhất định phải nắm giữ thực quyền, như vậy mới có thể được người khác tôn kính và coi trọng.

Tuy rằng bây giờ y là cấp Cục trưởng, là Cục trưởng một cục, nhưng so với một Bí thư Huyện ủy cấp Cục trưởng có thực quyền thì đãi ngộ nhận được quả thực là một trời một vực.

Bởi vậy Thẩm Tòng Phi quyết định, nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này tiến lên một bước.

Lần này y nhắm vào vị trí Phó chủ tịch thành phố, cho nên bên trên nhất định phải có người cất lời mới được, nếu không thì y chỉ sợ đến làm người được đề cử cũng không được làm.

Mà chính bản thân y không có người dựa dẫm ở trên tỉnh, do đó đành phải tìm tới Hàn Đông rồi.

Còn phản ứng của Hàn Đông khiến Thẩm Tòng Phi vô cùng mừng rỡ trong lòng, cũng tràn đầy chờ mong về chuyến đi đến thành phố Tân Châu lần này.

Hôm nay là thứ năm, thời gian trôi vèo một cái là đến thứ bảy.

Sáng sớm Thẩm Tòng Phi tự mình lái xe đến thành phố Tân Châu.

Hơn 10h một chút, Thẩm Tòng Phi đã đến thành phố Tân Châu, tìm chỗ đỗ xe xong liền gọi điện thoại cho Hàn Đông.

Hàn Đông nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Phi, liền bảo y đến Thanh Vân Sơn Trang, hắn chờ ở đó.

Thanh Vân Sơn Trang vô cùng nổi tiếng ở khu vực thành phố Tân Châu, Thẩm Tòng Phi vừa hỏi là đã biết được đi như thế nào.

Tới Thanh Vân Sơn Trang, lúc nhìn thấy Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi bước đến, trong lòng có chút kích động, y đưa hai tay ra bắt chặt tay Hàn Đông.

Đến phòng riêng, ngồi xuống, Hàn Đông hỏi thẳng vào vấn đề:

- Tòng Phi gần đây thế nào rồi?

Thần sắc Thẩm Tòng Phi buồn bã nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh biết tình hình thành phố Vinh Châu rồi đấy, bây giờ tôi là người ven rìa…

Hàn Đông cười ha hả, nói:

- Cũng không thể nói vậy mà, bất kể ở cương vị nào đều cần đến nhân tài. Tôi rất có lòng tin vào anh đấy.

Thẩm Tòng Phi thấy Hàn Đông vẫn đối xử nhiệt tình với mình như xưa, liền cứ nói thẳng toẹt ra:

- Chủ tịch thành phố Hàn, lần này tôi đến là muốn nhờ anh. Tục ngữ nói, sự cầu tiến ai cũng có, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, tôi muốn đổi chỗ đứng, chăm chỉ làm việc thực tế.

Hàn Đông gật đầu, hỏi:

- Vậy cụ thể anh nghĩ như thế nào?

Tuy Hàn Đông tình nguyện giúp Thẩm Tòng Phi, nhưng chuyện cụ thể thế nào là phải để chính Thầm Tòng Phi đề xuất.

Thẩm Tòng Phi đáp:

- Chủ tịch thành phố Hàn hiểu rõ tình hình của tôi, tôi vẫn muốn làm được việc gì đó ở bên chính phủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.