Chương trước
Chương sau
Thái độ của Xa Oánh Cúc làm Hàn Đông không thoải mái, bởi vậy hắn đã quyết định phải điểu chỉnh công việc của cô

Nhưng hiện tại hắn phải xử lý xong công trình đường Tân Giang trước rồi mới tính

Dù sao thì chuyện này cũng đã kéo dài quá lâu, với lại gần đây hắn cũng phát hiện ra một số vấn đề, cho nên nhất thiết phải giải quyết cho xong mới được.

Tin tức có được từ bên Tần Bạch Thần, là tập đoàn Đại Địa cũng vừa mới xác nhập với tập đoàn Thịnh Thế, nếu chỉ dựa vào số vốn trước đó thì bên đó sẽ không có tư cách tham gia vào công trình đường Tân Giang. Nếu vậy tập đoàn Thịnh Thế làm vậy là có mục đích gì?

Sau khi Hàn Đông phân tích sơ bộ, tâp đoàn Thịnh Thế làm như vậy, chủ yếu là vì nguyên nhân lợi ích. Bởi vì công trình đường Tân Giang là công trình trọng điểm của thành phố Tân Châu, nếu Thịnh Thế muốn độc chiếm làm một mình thì căn bản là bên thành phố sẽ không chấp nhận, bởi vậy mới nghĩ ra cách này, tạo ra một công ty ma để cạnh tranh với họ, sau đó cho dù là mình làm hay là chuyển cho người khác, thì cũng kiếm được không ít.

- Cũng không biết là tập đoàn Đại Địa làm làm cách nào để có thể qua được?

Trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, xem ra vẫn còn những kẻ tay trong vẫn chưa xuất hiện.

Trương Tự Miễn gõ cửa bước vào nói:

- Chủ tịch Hàn, tổng giám đốc Phương bên tập đoàn Thịnh Thế đã tới.

Hàn Đông ngẩn ra, hắn vừa nghĩ tới chuyện của tập đoàn Thịnh thế, không ngờ gã Phương Thế Nguyên lại tới đây, đúng là gã không từ bỏ ý định rồi.

- Mời y vào.

Hàn Đông thản nhiên nói.

Trương Tự Miễn gật đầu, lập tức ra ngoài dẫn y vào.

- Chủ tịch Hàn, xin chào, quấy rầy anh nữa rồi.

Phương Thế Nguyên cười cuời nói.

Hàn Đông nói:

- Tổng giám đốc Phương khách khí quá, mời ngồi.

Nếu như tập đoàn Thịnh Thế với tập đoàn Đại Địa có vấn đề, Hàn Đông liền bất động thanh sắc, để coi Phương Thế Nguyên muốn làm gì.

Phương Thế Nguyên tươi cười ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, lần này y tới tìm Hàn Đông, chủ yếu là vì cuộc tọa đàm ngày mai.

Bởi vì lần này y biết được thông tin, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ tiến hành thẩm định lại tất cả hồ sơ của nhà thầu, trong lòng y có chút lo đắng, khi Hàn Đông cứng mềm điều không chịu, nói không chừng tới lúc đó tập đoàn Đại Địa sẽ bị loại ra, như vậy thì sự bố trí của tập đoàn Thịnh Thế từ trước tới giờ sẽ hoàn toàn uổng phí.

Cho nên Phương Thế Nguyên không thể không tới gặp Hàn Đông, y đã cho người điều tra qua những sở thích của Hàn Đông, sau khi thận trọng suy xét, y đã vạch ra một kế hoạch để chống lại hắn, với lại hắn cũng rất khó từ chối.

- Chủ tịch Hàn, hôm nay tới quấy rầy anh, chủ yếu là có hai chuyện, một là về công trình đường Tân Giang, hai là tôi muốn bàn bạc với anh một việc, tập đoàn Thịnh Thế muốn kiến lập một quỹ khuyến học cho thành phố Tân Châu, ướt tính sơ bộ mỗi năm lấy ra một triệu để thành lập quỹ này.

Hàn Đông ngạc nhiên, Phương Thế Nguyên đột nhiên ra tay rộng rãi như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì đây?

Tuy tập đoàn Thịnh Thế là một công ty, nhưng mỗi năm đưa ra một triệu để trợ học, cũng không phải là một con số nhỏ.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Hàn Đông, trong lòng Phương Thế Nguyên có chút đắc ý.

Cho dù bản thân hắn không tham tiền, nhưng hắn cũng sẽ có thứ mà hắn muốn theo đuổi.

Thông qua những tư liệu đã thu thập được, Phương Thế Nguyên cho rằng Hàn Đông là một người luôn theo đuổi thành tích, muốn tạo dựng một thế đứng của mình trên con đường chính trị. Những người như vậy, nếu tạo cho hắn một chút thành tích chính trị còn hơn là đưa tiền cho hắn, món quà như vậy chắc chắn là Hàn Đông sẽ rất khó từ chối.

- Chủ tịch Hàn, về quỹ khuyến học này, chúng tôi nghĩ như vậy, vào đầu mỗi năm chúng tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản, chúng tôi chỉ cần đứng tên, còn quyền quản lý hoàn toàn giao cho Ủy ban nhân dân thành phố, cũng có thể nói là chúng tôi chỉ ra tiền, còn những việc cụ thể sẽ do bên Ủy ban nhân dân thành phố thực thi.

Phương Thế Nguyên với vẻ mặt mỉm cười, lại đưa ra một số điều kiện mê hoặc lòng người.

Với những tình huống bình thường, khi một doanh nghiệp muốn hợp tác với chính phủ để thành lập quỹ gì đó, điều có một số điều kiện đính kèm, như là mục đích của quỹ đó sẽ do bên doanh nghiệp giám xác, với việc Phương Thế Nguyên chỉ phụ trách ra tiền, ngoài ra không quản gì hết thì thật sự hiếm thấy.

Từ đó cho thấy, tâp đoàn Thịnh Thế lần này đúng là rất rộng rãi.

Thấy Hàn Đông ngồi im, trong lòng Phương Thế Nguyên mừng thầm:

“Điều kiện như vậy, chắc hắn sẽ không thể cự tuyệt. Với lại nếu như có thể bãi bình được Hàn Đông, cũng có nghĩa là có thể làm xong chuyện về công trình đường Tân Giang, ngoài ra dựa vào cơ hội này, kéo Hàn Đông về phe mình, đó mới chính là vốn hời. Tuy rằng bây giờ ở thành phố Tân Châu Hạ Kim Cường là nhân vật số một, nhưng theo tình hình thì quyền lực lại nằm trong tay Hàn Đông. Với lại Hàn Đông còn trẻ vậy, tương lai nhất định sẽ còn nhiều phát triển, nếu như ôm chặt lấy hắn, tương lai của Thịnh Thế chắc chắn sẽ đạt được nhiều phát triển tốt hơn nữa, với lại sau lưng Hàn Đông cũng có chỗ dựa, cho dù ngay bây giờ Hàn Đông có thể không giúp được nhiều, nhưng thông qua hắn, tập đoàn Thịnh Thế cũng sẽ có được nhiều sự giúp đỡ.”

Phương Thế Nguyên tin rằng, khi gã đã đưa ra điều kiện như vậy, nhất định là Hàn Đông sẽ không từ chối.

Dù sao thì mình cũng không có tặng quà cáp gì cho hắn, chắc hắn cũng sẽ không sợ để lại di chứng gì sau này.

Hơn nữa quỹ khuyến học của tập đoàn Thịnh Thế, đối với Hàn Đông là một thành tích không tồi, sau đó mỗi năm có một triệu tiền khuyến học, Hàn Đông có thể thông qua việc này để phô trương thanh thế, thu hoạch chắc cũng sẽ nhỏ.

- Xem ra tập đoàn Thịnh Thế thật sự rất có ý thức trách nhiệm xã hội.

- Đối với việc thiện như vậy của tập đoàn Thịnh Thế, tôi xin thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố tỏ vẻ hân hoan và cảm tạ quý công ty. Và tôi cũng có thể bảo đảm với tổng giám đốc Phương rằng, nếu như quỹ khuyến học này có thể thuận lợi thành lập, thì việc quản lý và sử dụng của quỹ này, sẽ được Ủy ban nhân dân thành phố thực hiện một cách công khai và công chính.

Tuy là tạm thời chưa biết Phương Thế Nguyên có mục đích gì, nhưng nếu như y muốn ra tiền, thì hắn sẽ nhận, dù sao thì việc có thể mang lại lợi ích cho thành phố Tân Châu, hắn đều không từ chối.

Còn đối với việc Phương Thế Nguyên đã đề cặp tới công tình đường Tân Giang, hắn sẽ không hứa hẹn gì hết.

Nếu như Phương Thế Nguyên muốn dựa vào việc quỹ khuyến học, mà đề ra những yêu cầu quá đáng gì, thì hắn cũng sẽ kiên quyết không đáp ứng.

Phương Thế Nguyên nói:

- Chủ tịch Hàn, ngoài ra đối với công trình của thành phố Tân Châu, tập đoàn Thịnh Thế có một đề nghị, đó chính là muốn mở rộng quy hoạch, gia tăng thêm đầu tư, về mặt này xin Chủ tịch Hàn ủng hộ nhiều hơn nữa. Chủ tịch Hàn cứ việc yên tâm, cho dù như thế nào, thì chất lượng công trình của tập đoàn Thịnh Thế sẽ không có vấn đề.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Tập đoàn Thịnh Thế có ý gia tăng đầu tư, đó đương nhiên là chuyện tốt, liên quan tới vấn đề của tập đoàn, ngày mai sẽ có cuộc tọa đàm, tới lúc đó tổng giám đốc Phương có thể đề xuất ra.

Phương Thế Nguyên vừa nghe, còn tưởng là Hàn Đông đã ngầm đồng ý, trong lòng mừng thầm, nghĩ là phương pháp này là đúng, đối phó với những người khác nhau thì dùng những thủ đoạn khác nhau.

Giống như Hạ Kim Cường háo sắc, thì dùng sắc đẹp mà mua chuộc, còn Hàn Đông, hắn không phải muốn làm chính sự sao, vậy thì sẽ cho hắn một chút thành tích, hắn nhất định sẽ không từ chối.

Tuy rằng thủ đoạn khác nhau, nhưng cũng coi như là chung đường, bản chất là không có gì khác biệt, đều là phù hợp đôi bên mà thôi

- Chủ tịch Hàn, vậy thì tôi không làm phiền ông nữa, tôi về để chuẩn bị một số việc của quỹ khuyến học.

Phương Thế Nguyên đứng dậy.

- Được, vậy thì tôi không tiễn tổng giám đốc Phương

Hàn Đông cũng đứng dậy nói.

Phướng Thế Nguyên chắp tay nói:

- Chủ tịch Hàn không cần khách sáo.

Thấy vẻ mặt vừa ý bước đi của Phương Thế Nguyên, Hàn Đông cười, đề nghị quỹ khuyến học mà y đề ra có thể coi là một dạng hối lộ không?

Tuy nhiên, chắc là sau cuộc tọa đàm ngày mai, y chắc sẽ không đề cập tới việc của quỹ khuyến học nữa đâu.

Hai giờ chiều thứ tư, Hàn Đông tới phòng hội nghị đúng giờ.

Giờ phút này, những người tham gia cuộc tọa đàm này trên cơ bản là đã tới đầy đủ.

Ngoại trừ những người bên nhà thầu, còn có những phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố, những người phụ trách của cục xây dựng đô thị.

Hàn Đông vừa đi vào phòng thì có một tràng pháo tay.

Hàn Đông cám ơn mọi người, sau đó ngồi vào vị trí chủ tọa.

Chính giữa Phòng hội nghị này đặt một dãy bàn tròn, ghép thành hình ovan, sau đó bốn phía đều đặt một dãy ghế.

Các vị phó Chủ tịch thành phố và các nhà thầu lớn khác, sẽ ngồi ở giữa những dãy ghế có bàn.

Những nhà thầu nhỏ hơn, và những cán bộ của Ủy ban nhân dân thành phố, thì ngồi ở xung quanh.

Hàn Đông ngồi xuống hỏi:

- Trưởng ban thư ký, người tới đủ chưa?

Chu Tử Phong cung kính nói:

- Người đã đến đủ.

- Vậy tốt, bây giờ bắt đầu đi.

Hàn Đông cười nói.

- Trước tiên xin mời trưởng ban thư ký giới thiệu về tất cả các nhà thầu một chút

Chu Tử Phong gật đầu, liền đứng dậy giới thiệu tất cả các đại biểu tham dự tọa đàm về công trình.

Được giới thiệu trước tiên đương nhiên là Phương Thế Nguyên, vì tập đoàn Thịnh Thế có quy mô lớn nhất, và có nhiều công trình nhất.

- Đây là phó tổng Kim Kiệt Quân của tập đoàn Đại Địa.

Chu Tử Phong chỉ vào một người đàn ông nói.

Hàn Đông nhìn vào y, không khỏi ngạc nhiên, người này tuổi tác không lớn lắm, diện mạo trong rất quen.

Rất nhanh hắn đã nhớ ra y là ai.

Có một lần hắn đi tỉnh Vân Điền, đã gặp một người đàn ông tên Kim Kiệt Quân trên xe lửa, sau đó lại gặp y cùng với mấy tên con ông cháu cha ở thành phố Minh Côn.

Chỉ là tiểu tử này hình như là một công ty mậu dịch gì đó thôi mà, tại sao lại là phó tổng của tập đoàn Đại Địa?

Hàn Đông nhớ là lúc đó y đã đưa cho hắn tấm danh thiếp, chỉ là lúc đó hắn đã không để ý, thì đã làm mất rồi, không ngờ là lại gặp lại y trong trường hợp như thế này.

Lúc này Kim Kiệt Quân cũng đã nhận ra Hàn Đông.

Chỉ là điều làm y nhạc nhiên nhất là, người thanh niên trẻ mà y đã gặp trên xe lửa, lại là Chủ tịch thành phố.

Ấn tượng của y đối với Hàn Đông tương đối sâu sắc, bởi vi lúc ở Minh Côn, mấy con ông cháu cha bị Hàn Đông đánh điều có bối cảnh rất lớn, nhưng đã bị hắn đánh cho một trận, sau đó càng không biết tại sao, lại có liên quan tới một vụ án lớn với tỉnh khác, đã bị phán án. Mà vụ án lớn đó cũng có liên qua tới Thành phố Tân Châu, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Vũ An đều bị giết chết.

- Chủ tịch Hàn, xin chào, xin chỉ giáo.

Kim Kiệt Quân đứng dậy cung kính nói, trong đầu có một khái niệm, nếu đã là người quen, nói không chừng mình có thể làm chút gì đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.