Chương trước
Chương sau
“Hàn Đông thật là cạn tàu ráo máng.” Trần Phúc Xương ngồi trong phòng làm việc, ngẩn người nhìn tờ báo trước mặt, miệng lẩm bẩm.

Đây là Thương báo Thục Đô ngày hôm nay, tuy rằng không phải báo Đảng, cũng chỉ phát hành trong tỉnh, nhưng ảnh hưởng của tờ báo này trong tỉnh Tây Xuyên cũng rất lớn, người xem rất nhiều.

Bởi vậy, tin tức vừa đưa ra, chắc chắn sẽ gây chú ý của rất nhiều người.

Người quan tâm càng nhiều, bọn họ phải nghĩ cách ảnh hưởng đến vụ án sẽ càng khó.

Huống hồ, nếu tin tức bị lãnh đạo trong tỉnh đọc được, thì càng phiền toái hơn.

Không chỉ Hạ Nhất Minh, Khâu Minh Gia, Trần Thanh Huy bị phán quyết theo pháp luật, e là lãnh đạo trong tỉnh cũng sẽ có ý kiến với bọn mình.

Trong thời gian dài của Trung Hoa, nếu có thể che đậy được sự việc, như vậy tốt cho anh, cho tôi, tốt cho mọi người.

Nhưng một khi đã phơi ra ánh sáng, thì tình hình sẽ trở nên rất phức tạp.

Trần Phúc Xương vẻ mặt tức giận xé nát tờ báo trong tay mình, dường như sau khi xé nát tờ báo này, người khác sẽ không nhìn thấy vậy.

Lão đang nghĩ cách, sẽ làm cho vụ án đám người Trần Thanh Huy thành vụ án tự đầu thú, hơn nữa bây giờ đã có manh mối, nhưng bây giờ xem ra, sự việc cơ bản không thể làm được.

Cho dù tạm thời lãnh đạo trong tỉnh không chú ý đến việc này, nhưng người làm việc có liên quan nhất định phải dừng tay.

Hơn nữa nếu Hàn Đông đã tiết lộ việc này ra, như vậy chắc chắn còn có thủ đoạn tiếp theo, ai dám mạo hiểm vào lúc này?

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Khâu Thụy Hòa cũng suýt thì hộc máu, lão cũng đã thi triển các thủ đoạn, tận dụng nhiều mối quan hệ, mắt thấy sự việc phát triển theo chiều hướng tốt, bây giờ bỗng nhiên bị Thương báo Thục Đô vạch trần ra, nói như vậy khi Tòa án thành phố tuyên án, e là sẽ nghĩ đến hậu quả của sự việc, như vậy bao cố gắng trước đây của lão coi như là uổng phí.

Vừa hạ được hỏa, Khâu Thụy Hòa liền gọi điện cho Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, nói:

- Bí thư Hạ, Thương báo Thục Đô hôm nay anh đã xem chưa? Tên chó chết Hàn Đông kia quả là độc ác, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hạ Kim Cường bây giờ trong lòng tràn đầy lửa hận, đồng thời cũng lo lắng mình vì chuyện này sẽ bị ảnh hưởng.

Cho dù bây giờ Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao muốn lợi dụng lão để đối phó Hàn Đông, nhưng nếu bản thân lão xảy ra vấn đề, Yến Sơn Cao chắc chắn sẽ không ra sức bảo vệ lão, đến lúc đó trong tỉnh đấu đá nhau, rất có khả năng sẽ đẩy lão sang một ban ngành nhàn hạ ăn không ngồi chờ, sau đó cho người khác thay thế vị trí của lão.

Thủ đoạn của Hàn Đông khiến cho trong lòng lão vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng đành bất lực. Bởi vì cho dù chiêu này của Hàn Đông rất độc, nhưng chí ít hắn cũng có lý.

Mà bên mình thì sao, mấy thằng nhãi con này đang lúc mấu chốt lại làm ra chuyện này, làm rối loạn hoàn toàn thế trận của mọi người rồi.

Nhận được điện thoại của Khâu Thụy Hòa, Hạ Kim Cường cũng không thể không tỏ thái độ, gã thở dài một hơi, nói:

- Anh Khâu, chuyện này bây giờ chúng ta không thể nhúng tay vào…

Khâu Thụy Hòa quýnh lên, nói:

- Nhưng...

Hạ Kim Cường nhẫn tâm, nói:

- Tôi làm Bí thư Thành ủy, cũng không thể can dự tư pháp, bây giờ có tin tức như vậy, là người thân của một trong các đương sự, tôi chỉ có thể yêu cầu Tòa án nghiêm trị theo pháp luật.

Khâu Thụy Hòa trong lòng hồi hộp, lão hiểu rõ ý tứ của Hạ Kim Cường, bây giờ Hạ Kim Cường bị dồn đến đường cùng, nếu gã muốn thoát được kiếp nạn này, vậy nhất định phải quyết đoán dứt khoát, không ngần ngại, để cho Tòa án nghiêm trị theo pháp luật, qua cách làm này giải thoát cho mình, có được sự tán thành của Tỉnh ủy.

Về đám người Hạ Nhất Minh, thì chỉ có thể sau này nghĩ cách giải cứu tiếp.

Còn may ở chỗ, đó là Tiếu Giác không phải là bị đám người Hạ Nhất Minh trực tiếp giết chết, bởi vậy nếu bị xử nặng, đoán chừng chỉ là tù chung thân, không đến mức tử hình.

Chỉ cần người vẫn còn, dựa vào mạng lưới quan hệ của mọi người, vẫn có thể từ từ nghĩ cách, cùng lắm thì để cho bọn chúng ở trong tù một thời gian, đợi sau khi mọi việc trôi qua, lại đưa bọn chúng ra, cũng sống như vậy, dù sao bọn chúng cũng không theo con đường làm quan, lý lịch đi tù cũng không ảnh hưởng gì lớn đến chúng.

“Ôi, đành phải như vậy…” Khâu Thụy Hòa thở dài một hơi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nhưng, Khâu Thụy Hòa bây giờ rất hận Hàn Đông, nếu không phải do Hàn Đông, sự việc cũng không trở nên bị động như vậy, cho nên lão quyết định, đến lúc đó Mặt trận Tổ quốc nhất định phải thu thập một số vấn đề, để nã pháo Ủy ban nhân dân thành phố.

Hàn Đông hắn bất nhân, vậy cũng đừng trách mình bất nghĩa. Mặc dù Mặt trận Tổ quốc là nơi dưỡng lão, là bài trí, nhưng mình sẽ luôn gây phiền toái cho hắn, để cho những ngày tháng của hắn không dễ sống.

“Chuyện này là sao?” Hàn Đông nhìn tờ báo trong tay, nung nấu suy nghĩ mà không có lời giải đáp, hắn cũng không biết ai đã đem chuyện này tiết lộ ra ngoài với giới báo chí.

Dựa theo suy nghĩ của Hàn Đông, chỉ cần Tòa án có thể tuyên án theo trình tự thông thường, như vậy chuyện này giải quyết trong thành phố Tân Châu là được.

Dù sao Hạ Kim Cường bây giờ có muốn ngoi lên, nhưng ít ra thành phố Tân Châu vẫn nằm trong sự khống chế của mình.

Nếu làm lớn chuyện, gây sự chú ý của Tỉnh ủy, thậm chí đám người Hạ Kim Cường bị tỉnh điều đi, thì mình lại phải đối mặt với tình hình mới.

Bởi vì Yến Sơn Cao rất có khả năng mượn cơ hội này tiến hành điều chỉnh lớn về nhân sự trong thành phố.

Nếu như vậy, Thành ủy lại lâm vào cảnh hỗn loạn, mà cục diện mình đã khổ tâm gây dựng này cũng sẽ bị phá vỡ, tiếp theo mình phải quan tâm lo lắng nhiều chỗ hơn.

“Đúng ra, người của Hạ Kim Cường, chắc chắn không muốn tiết lộ việc này đến giới báo chí, bọn họ còn mong ước sự việc âm thầm trôi qua ấy chứ.” Hàn Đông chau mày suy nghĩ, “Vậy ai là người tiết lộ ra chuyện này?”

Suy nghĩ một hồi nhân sự trước sau ở Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, tạm thời Hàn Đông cũng không thể xác định ai làm chuyện này.

Cho dù là người của Hạ Kim Cường, cũng không chắc chúng đều muốn sự việc thối nát ở thành phố Tân Châu.

Thành ủy thành phố Tân Châu bây giờ giống như là một hồ nước phẳng lặng, tuy trong hồ ngầm gợn sóng, nhưng ở trên bề mặt vẫn phẳng lặng.

Đối với rất nhiều người ở thành phố Tân Châu mà nói, chỉ cần phá vỡ sự phẳng lặng này, ai đó quấy đục lên, như vậy mới có cơ hội.

Cho dù là người của Hàn Đông, ngoài mấy người thân tín ra, Hàn Đông cũng không dám chắc ai dám làm việc này.

Chuyện bây giờ đã bị lộ với giới báo chí, thì không kiểm soát được nữa rồi.

Đồng thời, Hàn Đông cũng hiểu rằng, bây giờ đám người Hạ Kim Cường, chắc chắn tính sổ chuyện này với mình.

Tuy Hàn Đông không sợ đám người Hạ Kim Cường, nhưng mang tiếng xấu thay cho người khác như thế này, Hàn Đông cũng thấy khó chịu.

Nhưng Hàn Đông cũng không thể giải thích với đám người Hạ Kim Cường.

Chẳng lẽ gọi điện thoại cho Hạ Kim Cường nói rằng, về chuyện trên báo, tôi không biết chút nào, không liên quan đến tôi à?

Đổi lại là ai, cũng sẽ không tin giải thích của mình.

Bởi vậy, bây giờ Hàn Đông vẫn phải chịu tiếng xấu này.

Trừ phi Hàn Đông có thể tìm ra người giấu mặt kia.

Nhưng Hàn Đông biết, không thể tìm ra kẻ giấu mặt này, bởi vì bất kể là người nào biết chuyện, chỉ cần một cuộc điện thoại nặc danh, hoặc một bức thư nặc danh, là có thể để cho phóng viên của Thương báo Thục Đô biết chuyện này.

Mà người biết đến chuyện này ở thành phố Tân Châu, thực sự rất nhiều, làm sao có thể tìm ra được là ai.

Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Đông chỉ có thể buồn bực thở dài một hơi.

“Cũng không biết Hạ Kim Cường sẽ phản ứng như thế nào, bây giờ Thương báo Thục Đô đều đã đăng tin này, cho dù không chỉ đích tên, nhưng lãnh đạo Thành ủy mang họ Hạ và họ Trần, còn có Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc họ Khâu, lại thêm miêu tả về thành phố Tân Châu, làm cho người ta rất dễ liên tưởng đến thành phố Tân Châu, Hạ Kim Cường không thể không có phản ứng.”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông nhận điện thoại, nghe thấy Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông nói:

- Chào Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Hầu Hoa Đông, mời anh mười rưỡi lên phòng họp tầng 3 của Thành ủy họp Hội nghị thường vụ gấp.

Hàn Đông hỏi:

- Họp về vấn đề gì?

Hầu Hoa Đông nói:

- Không rõ lắm, Bí thư Hạ không nói.

Anh ta dừng lại một chút, nói:

- Tôi đoán là chuyện Thương báo Thục Đô hôm nay, tôi thấy sắc mặt của Bí thư Hạ không được tốt…

Hàn Đông nói:

- Tôi hiểu rồi.

Xem ra Hạ Kim Cường muốn phản ứng thông qua cuộc họp Hội nghị thường vụ, chỉ là không biết gã ta chuẩn bị phản ứng thế nào.

Mười giờ hai mươi phút, Hàn Đông đi ra khỏi văn phòng, vừa đúng lúc Hoàng Văn Vận đi tới.

Hai người cùng đi xuống lầu, Hoàng Văn Vận nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh xem Thương báo Thục Đô hôm nay rồi chứ, chuyện này sao lại tiết lộ đến báo chí chứ ?

Hàn Đông cười gượng, đáp:

- Tôi cũng rất buồn bực, chuyện này sẽ làm cho Thành ủy rất bị động, cũng không biết là ai lại không quan tâm đến đại cục như vậy.

Hoàng Văn Vận vừa nghe Hàn Đông nói, liền hiểu được Hàn Đông đang rất lo lắng lãnh đạo Tỉnh ủy sau khi nhìn thấy bài báo này sẽ có phản ứng thế nào, như vậy nhân sự ở Thành ủy có khả năng sẽ có thay đổi lớn, cục diện mà Hàn Đông khổ tâm xây dựng lên, sẽ có thể bị phá hỏng.



Trên thực tế, lúc Hoàng Văn Vận nhìn thấy bài báo, cũng biết chuyện này không thể là do Hàn Đông tiết lộ ra, bởi vì anh ta hiểu rõ Hàn Đông muốn chú tâm làm một chút chuyện, một lòng một dạ muốn thúc đẩy sự phát triển vượt bậc của thành phố Tân Châu. Cho nên giữa Hàn Đông và Hạ Kim Cường có đấu với nhau, nhưng chắc chắn Hàn Đông không muốn đấu dữ dội, bất luận là ai có lý, lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố gây nhau quá đáng, Tỉnh ủy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bên nào.

Cho nên, Hoàng Văn Vận cũng rất thắc mắc, rốt cuộc là ai đã ra tay.

Hai người đi đến phòng họp, tất cả mọi người đã đến.

Người luôn đến phòng họp cuối cùng nhất, Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng đã ngồi vào vị trí số một rồi.

Gã sầm mặt xuống, sắc mặt hơi xanh, trước mặt gã, tờ báo Thục Đô đưa tin về đám người Hạ Nhất Minh đang mở ra, hiện ra trước mặt gã.

Các Ủy viên thường vụ khác, cũng đều tỏ vẻ nghiêm túc.

Xem ra mọi người đều hiểu được, sự việc có chút nghiêm trọng, đồng thời có chút nghi hoặc mục đích của Hạ Kim Cường khi triệu tập cuộc họp khẩn cấp này.

Trần Phúc Xương đôi mắt nảy lửa nhìn Hàn Đông, cho dù người khác đang nhìn, lão cũng không thèm để ý.

Nếu không phải là cuộc họp Ủy viên thường vụ, lão đã nhảy lên mắng mỏ Hàn Đông.

Hàn Đông cũng chú ý tới sắc mặt của Trần Phúc Xương, cười nhạt, rồi ngồi xuống vị trí thứ hai.

Sự tình đã đến mức này, tiếng xấu này bất luận thế nào cũng không rũ bỏ được, Hàn Đông cũng quyết không lùi bước.

Cho dù Tỉnh ủy có thể vì chuyện lần này, tiến hành điều chỉnh nhân sự của thành phố Tân Châu, vậy Hàn Đông cũng phải trước lúc đó, cố gắng duy trì tốt cục diện.

Hàn Đông đã tổn hao rất nhiều tâm huyết ở thành phố Tân Châu, không muốn vì chuyện nhỏ này làm cho bao cố gắng của mình bị uổng phí.

Và Hàn Đông tin rằng, chỉ cần chống đỡ một thời gian ngắn, như vậy phát triển của thành phố Tân Châu sẽ đi vào quỹ đạo, như vậy đến lúc đó cho dù Tỉnh ủy có điều chỉnh nhân sự thành phố Tân Châu, sự phát triển của Tân Châu cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.

Hạ Kim Cường cũng không thèm nhìn Hàn Đông, gã nhìn chăm chú vào tờ báo trước mắt, dường như lo rằng, mắt gã vừa rời đi, tờ báo kia sẽ biến mất vậy, lại vừa giống như muốn tìm ra trong đó rốt cuộc ai là người tiết lộ sự việc cho Thương báo Thục Đô.

Người đã đến đông đủ, trong phòng họp im lặng như tờ, mọi người đều đang yên lặng hút thuốc.

Một lát sau, Hạ Kim Cường mới nói:

- Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta bắt đầu họp.

Giọng nói của gã có chút khàn khàn, cho thấy gã đang mất bình tĩnh.

- Tôi tin là mọi người đều đã đọc bài báo này, cuộc họp Hội nghị thường vụ hôm nay, chủ yếu là thảo luận chuyện này.

Hạ Kim Cường giơ tờ báo trong tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Về vụ án trong bài báo, mọi người cũng biết. Bởi vì đề cập đến lãnh đạo Thành ủy, tôi nghĩ mọi người đều biết. Ở đây, trước tiên ở cương vị của một người cha tôi xin tự kiểm điểm, xảy ra chuyện này là do tôi dạy dỗ con trai Hạ Nhất Minh không tốt, từ phương diện này mà nói, tôi cũng có trách nhiệm. Nhưng …

Lời nói của Hạ Kim Cường vừa dừng, ánh mắt chậm rãi lướt trên mặt của các Ủy viên thường vụ một vòng, rồi nói:

- Hạ Nhất Minh năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi, đã là người trưởng thành có năng lực chịu trách nhiệm dân sự và hình sự, hành vi của nó, nên để cho nó gánh vác. Nó phạm pháp, thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tuy tôi là Bí thư Thành ủy, nhưng vụ án của Hạ Nhất Minh lần này, tôi không tác động đến bất kỳ người nào của Tòa án, Viện kiểm sát, nhưng Thương báo Thục Đô lại xuất hiện bài báo như vậy, nói cái gì mà lãnh đạo Thành ủy can thiệp tư pháp, làm cho vụ án kéo dài không tuyên án.

- Tôi không biết vì sao phóng viên biết được chuyện này, tôi cũng không biết tại sao có thể đăng báo vô trách nhiệm như vậy có mục đích gì, tôi cũng không biết đằng sau việc này rốt cuộc có ai thúc đẩy.

Hạ Kim Cường một mạch nói ra ba cái không biết, sau đó ném mạnh tờ báo trên bàn, nói:

- Nhưng tôi biết, bất luận là ai, phạm pháp đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Có là con trai của Hạ Kim Cường tôi cũng không thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, hôm nay tôi triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ này, là một lần nữa nhấn mạnh, chuyện này, Thành ủy phải đốc thúc Viện kiểm sát, Tòa án xử lý theo pháp luật, bất luận là ai, cũng không được can thiệp vào công việc tư pháp. Đồng thời cũng mời các vị ngồi đây giám sát.

Nói xong, ánh mắt của Hạ Kim Cường lại quét một vòng, đồng thời dừng lại trên mặt Hàn Đông chừng 5 giây. Dường như nói cho Hàn Đông biết, ngươi mở to mắt mà nhìn, xem ta có bao che cho Hạ Nhất Minh hay không.

Ánh mắt của Hạ Kim Cường đầy phẫn nộ, cũng không biết là vì bài báo này, hay là vì bản thân mình mà phải hạ quyết tâm ra quyết định trái lương tâm như vậy.

Trước đấy Hạ Kim Cường đã nghĩ kỹ rồi, sự việc dù sao cũng đã đến bước này, như vậy mình phải quyết định thật nhanh mới được.

Bởi vì nếu gã còn muốn bảo vệ Hạ Nhất Minh, như vậy kết quả cuối cùng, có thể bản thân gã cũng bị liên lụy, đừng nói chức vụ Bí thư Thành ủy của gã khó giữ được, thậm chí một chức vụ cấp Giám đốc sở cũng khó mà có được, đến lúc đó càng khó mà xử lý chuyện của Hạ Nhất Minh.

Nếu mình quyết đoán dứt khoát, không ngần ngại, trong lúc này biểu hiện thái độ công chính nghiêm minh, sau đó giành trước đến Tỉnh ủy báo cáo với Yến Sơn Cao, như vậy không chỉ bảo vệ được vị trí của mình, hơn nữa đợi sự việc lắng xuống, mình lại có thể nghĩ cách cứu Hạ Nhất Minh ra.

Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Nói cách khác, bây giờ Hạ Kim Cường nhất định phải bảo vệ được địa vị của mình, như vậy mới có thể nói đến những chuyện khác.

Gã không chỉ nghĩ cách cứu Nhất Minh ra, không thể để nó ngồi tù cả đời. Mặt khác, gã còn phải bảo vệ vị trí của mình, sau đó đấu với Hàn Đông.

“Không lật đổ được Hàn Đông, ta thề không làm người.” Đây là ý niệm luôn quanh quẩn trong lòng Hạ Kim Cường.

Trước đây, Hạ Kim Cường đấu với Hàn Đông, là để nắm lấy đại cục của thành phố Tân Châu, đồng thời cũng muốn có được ưu ái của Yến Sơn Cao, như vậy con đường làm quan có thể được tiến thêm một bước.

Nhưng bây giờ, trong lòng Hạ Kim Cường tràn đầy thù hận, mục đích gã bảo vệ vị trí của mình chính là báo thù, lật đổ Hàn Đông.

Mặc dù Hàn Đông trẻ tuổi như vậy đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, chắc chắn hắn rất hy vọng vào tương lai của mình, vậy thì mình phải làm tan biến hy vọng của hắn.

Hạ Kim Cường đã hiểu rõ rồi, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn này, sau này đấu với Hàn Đông, sẽ phải sử dụng đến các thủ đoạn, bất kể là có chính đáng hay không.

Hạ Kim Cường bây giờ đã có chút điên cuồng rồi.

Vốn Hạ Kim Cường thời gian trước vẫn bị Hàn Đông áp chế đến buồn bực, ngày tháng trôi qua rất khó khăn, bây giờ sự việc trở nên như thế này, gã cho rằng Hàn Đông quá độc ác, đen tối, cho nên quyết tâm liều mạng với hắn.

Nếu Hàn Đông biết tâm trạng của Hạ Kim Cường bây giờ, hắn cũng đành cười gượng.

Bởi vì chuyện lần này, tóm lại mà nói, Hàn Đông phải gánh tiếng xấu thay cho người khác.

Nhưng, đối với phản ứng của Hạ Kim Cường như vậy, Hàn Đông cũng cảm thấy bất ngờ, xem ra lần này Hạ Kim Cường cũng hạ hết quyết tâm.

Nhưng có thể nói, Hạ Kim Cường phản ứng như vậy, bất kể là đối với cá nhân gã, hay đối với Thành ủy thành phố Tân Châu, đều là tốt nhất.

Lúc này Hạ Kim Cường lại nói:

- Về chuyện này, Thành ủy sẽ đốc thúc Tòa án, Viện kiểm sát thành phố nhanh chóng xử lý theo trình tự, mau chóng tuyên án và chấp hành án. Sau đó tôi sẽ đích thân đi Tỉnh ủy báo cáo việc này với Bí thư Yến.

- Đương nhiên, đây chỉ là một mặt, mặt khác, Ban Tuyên giáo cũng phải làm tốt công tác tương ứng, liên hệ với Thương báo Thục Đô, thông báo một chút ý kiến xử lý vụ án này của Thành ủy, không thể đưa tin tùy tiện như vậy ảnh hưởng đến hình tượng của Thành ủy Tân Châu.

Hạ Kim Cường đã sớm nghĩ hết.

- Đồng thời, Ban Tuyên giáo cũng phải liên hệ với Ban Tuyên giáo tỉnh, đảm bảo không được có bài báo tương tự. Bất luận là ở phương diện nào, đều không được xuất hiện nữa, bây giờ thành phố Tân Châu đang trong thời kỳ phát triển cao tốc quan trọng, phải ngăn chặn các tin tức tiêu cực, bởi vậy Ban Tuyên giáo, Văn phòng Thành ủy cũng phải tổ chức tài liệu, tăng cường tích cực tuyên truyền, cố gắng phát ra ở báo tỉnh, Đài truyền hình.

Hạ Kim Cường nói một hơi bố trí xong tất cả, dường như trút hết ra những tức giận trong lòng, cầm lấy cốc trà trên bàn, uống một hớp to.

Lúc này, Hạ Kim Cường đỏ mặt tía tai, giống như là uống rượu say vậy.

Đặt chén trà xuống, ánh mắt Hạ Kim Cường nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, về chuyện này anh có gì cần nói không?

Ngữ khí của gã rất thẳng thắn, mọi người trong lòng cả kinh, tất cả đều nhìn về phía Hàn Đông.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Bí thư Hạ vừa rồi đã nhấn mạnh nhiều rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, mọi người về nhất định phải thực hiện. Công việc của Ban Tuyên giáo vô cùng quan trọng, phải nhanh chóng có được hiệu quả. Thành phố Tân Châu bây giờ đang trong thời kỳ phát triển trọng yếu, ổn định áp đảo tất cả. Mong các vị ngồi đây đều suy nghĩ nhiều hơn về mặt này, cùng nhau bảo vệ cục diện ổn định của thành phố Tân Châu.



Hàn Đông hiểu rằng, Hạ Kim Cường bây giờ đang coi mình là kẻ tội đồ, bởi vậy bất kể mình nói như thế nào, Hạ Kim Cường chắc chắn sẽ không tin tưởng, bởi vậy cũng không cần giải thích.

- Mọi người còn có gì cần nói không ?

Hạ Kim Cường sầm mặt, hỏi.

- Không có gì.

Mọi người đương nhiên cũng chẳng có chuyện gì để nói.

- Được rồi, chuyện này quyết định như vậy, Văn phòng Thành ủy nhanh chóng truyền đạt tinh thần của cuộc họp Hội nghị thường vụ cho các nghành các cấp, đồng thời Trưởng ban thư ký phải liên hệ với Viện kiểm sát và Tòa án.

Hạ Kim Cường sắp xếp xong, trầm giọng nói:

- Cứ như vậy đi, tan họp.

Nói xong, Hạ Kim Cường nhanh như gió bước ra khỏi phòng họp.

Mọi người đều đứng lên.

Cuộc họp Hội nghị thường vụ lần này họp rất nhanh chóng, có thể nói là cuộc họp Hội nghị thường vụ ngắn nhất trong lịch sử của thành phố Tân Châu

Cũng là cuộc họp Hội nghị thường vụ kể từ khi Hạ Kim Cường lên làm Bí thư Thành ủy tới nay, không một ai phản đối gã.

Tuy nhiên tâm trạng của mọi người đều có chút nặng nề, dù sao thấy tâm trạng của Hạ Kim Cường, liền biết hôm nay tất cả những sắp xếp của gã, không phải là chủ ý của gã.

Nói không chừng lúc này trong lòng của gã đang rớm máu.

Như vậy tiếp theo, Thành ủy chắc chắn sẽ dấy lên một cuộc đấu tranh mãnh liệt, cũng không biết Hạ Kim Cường sẽ làm như thế nào.

Trong tất cả các Ủy viên thường vụ, chỉ có tâm trạng của Phó bí thư Thành ủy Bành Y Vinh khá vui vẻ, bởi vì lão hiểu rằng, mình đã mồi lửa đốt trúng rồi, dù cho lần này Hạ Kim Cường bị dắt mũi, thì lần sau gã nhất định sẽ lấy thái độ ương ngạch nhất để đối phó với Hàn Đông.

Bây giờ giữa Hạ Kim Cường và Hàn Đông đã là thế cục không chết thì không dừng.

Tranh đấu giữa hai vị lãnh đạo chủ chốt, chắc chắn sẽ càng ngày càng kịch liệt, vậy mình đứng nhìn, yên lặng chờ cơ hội, chỉ cần xảy ra chuyện gì, là có thể thực hiện được giấc mơ tiến thêm một bước rồi.

Nếu cuộc tranh đấu giữa hai vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố Tân Châu, gây sự chú ý và điều chỉnh của Tỉnh ủy, vậy theo thông thường, vì để bảo đảm triển khai thuận lợi công việc của thành phố Tân Châu, Tỉnh ủy khi điều chỉnh nhân vật số một và số hai, thì nhân vật số ba là mình rất có khả năng được giữ lại, và tiến thêm một bước. Cho dù khả năng lên làm Bí thư Thành ủy là không lớn, nhưng khả năng làm Chủ tịch thành phố thì rất lớn.

“Đấu đi, cố gắng tranh đấu, ta sẽ xem các ngươi.” Bành Y Vinh trong lòng vui vẻ trở về văn phòng.

Hàn Đông trở lại văn phòng, Hoàng Văn Vận cũng đi theo.

Hai người ngồi trên ghế sôfa ở khu tiếp khách, yên lặng hút thuốc.

Biểu hiện của Hạ Kim Cường ở cuộc họp Hội nghị thường vụ, báo hiệu bão táp thực sự ở thành phố Tân Châu sắp xảy ra.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Hàn Đông vang lên.

Nhận điện thoại, nghe thấy trong điện thoại giọng của Phạm Đồng Huy, nói:

- Hàn Đông phải không, tôi là Phạm Đồng Huy đây.

Hàn Đông cung kính nói:

- Chào Phó chủ tịch tỉnh Phạm, anh có chỉ thị gì không?

Phạm Đồng Huy nói:

- Thương báo Thục Đô hôm nay anh đã xem chưa, bài báo chưa có phán quyết này, là ở thành phố Tân Châu các anh phải không?

Hàn Đông nói:

- Có lẽ là vậy.

- Tình hình cụ thể rốt cuộc là như thế nào?

Phạm Đồng Huy hỏi, từ trong giọng nói của ông ta, không nghe ra cảm xúc gì.

Hàn Đông báo cáo lại sự việc từ đầu chí cuối, và cũng nói đến tình hình của cuộc họp Hội nghị thường vụ vừa rồi.

Phạm Đồng Huy nói:

- Về việc này, anh suy tính như thế nào?

Hàn Đông nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm, thành phố Tân Châu có được cục diện như thế này cũng không dễ dàng gì, tôi mong sự việc lần này không ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Tân Châu. Cho dù đám người Hạ Nhất Minh phạm pháp, nhưng theo tình hình trước mắt mà nói, cũng không tồn tại hiện tượng vì tình riêng mà làm trái pháp luật, bài báo của Thương báo Thục Đô, phần lớn là không đúng sự thật, về chuyện này, Hạ Kim Cường cũng chuẩn bị đi Tỉnh ủy để giải trình.

- Tôi biết rồi.

Phạm Đồng Huy hiểu rõ thái độ của Hàn Đông, “Nếu đã không có chuyện vì tình riêng mà làm trái pháp luật, thì không có vấn đề gì lớn. Bây giờ không phải là xã hội cũ, phạm tội không liên lụy vợ con, đồng thời cũng không vì đứa con phạm pháp mà ảnh hưởng đến bố.”

Phạm Đồng Huy cũng biết Hàn Đông tuy chỉ là Chủ tịch thành phố Tân Châu, nhưng lại nắm giữ Hội nghị thường vụ thành phố Tân Châu, khống chế được Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường. Bởi vậy ông ta cũng muốn duy trì cục diện hiện tại của thành phố Tân Châu, như vậy cũng là nắm giữ được thành phố Tân Châu trong tay mình rồi.

Cúp điện thoại xuống, Hàn Đông nói với Hoàng Văn Vận:

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm cũng tìm hiểu tình hình một chút, và cũng tán thành với quyết định của Thành ủy.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Đây là chuyện tốt, vậy những người có dụng tâm khác, lần này xem như uổng phí tâm cơ rồi.

Hàn Đông cười cười, nghĩ thầm không phải là hoàn toàn uổng phí tâm cơ, ít ra mâu thuẫn giữa mình và Hạ Kim Cường trở nên không thể hòa giải được. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hạ Kim Cường, về sau làm việc, e là không kiêng nể gì nữa.

Một Bí thư Thành ủy, nếu làm việc dựa theo quy tắc trò chơi bình thường, chỉ cần Hàn Đông nắm được Hội nghị thường vụ thì sẽ không phải lo lắng gì.

Nhưng một khi gã không tuân theo quy tắc trò chơi, mọi người lợi dụng chức quyền của Bí thư Thành ủy, sự việc sẽ trở nên ngày càng phức tạp.

- Chủ tịch thành phố Hàn, sự việc đã thế này rồi, cũng may là không có ảnh hưởng gì lớn đến Thành ủy, vậy chúng ta cũng xem như qua được lần này, tạm thời đặt mục tiêu cố gắng triển khai công việc. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta làm tốt công việc của thành phố Tân Châu, cho dù có kẻ đứng đằng sau âm mưu quỷ kế, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Hàn Đông cười ha hả, nói:

- Phó chủ tịch thành phố Văn Vận nói đúng, xem ra tôi nghĩ quá nhiều rồi.

Dưới sự đốc thúc của Thành ủy, buổi chiều thứ sáu, Tòa án thành phố lại mở phiên tòa, tiến hành tuyên án bảy người phạm tội, đồng thời làm cho người bị hại nhảy lầu chết, bởi vậy phán quyết Hạ Nhất Minh tù chung thân, vì Khâu Minh Gia và Trần Thanh Huy là người tham gia chủ yếu vào vụ án, cũng bị tuyên án chung thân, mấy người khác thì phạt tù ba mươi năm.

Kết quả tuyên án vừa ra, ngoài người nhà của đám người Hạ Nhất Minh ra, những người khác cũng không có ý kiến gì.

Cho dù là bố của Tiếu Giác cũng không có ý kiến gì, phải biết rằng, với thân phận của Hạ Nhất Minh, có thể có được phán quyết công bằng, cũng là vô cùng khó khăn mới có được.

Hơn nữa phán quyết của Tòa án bây giờ, cơ bản cũng là xử nặng rồi.

Đài truyền hình của thành phố Tân Châu cũng đưa tin chuyện này, có điều hơi sửa qua một chút, không nói rõ ra thân phận cụ thể của đám người Hạ Nhất Minh. Mặt khác lấy cương vị Hạ Kim Cường là lãnh đạo Thành ủy rất coi trọng chuyện này, và đưa ra chỉ thị nghiêm túc phán quyết tăng độ thổi phổng lên.

Bài báo này vừa đăng ra, lập tức nhận được sự khen ngợi của người dân.

Một số người thậm chí rất đồng tình với Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, nói đây là một vị quan tốt hiếm có.

Đương nhiên, cũng có một số ít là biết chân tướng của sự việc, nhưng bọn họ cũng không thể đi tuyên truyền khắp nơi. Huống hồ cho dù bọn họ có nói chân tướng sự việc cho người khác nghe, cũng phải được người ta tin tưởng mới được.

Buổi sáng thứ bảy, Hàn Đông và Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi đi đến Thục Đô.

Mọi người ngồi chiếc xe Santana cải trang của Hàn Đông, đều cảm thấy kinh ngạc với nội thất xa hoa trong xe.

Xe này của Hàn Đông, không phải là người bình thường có thể ngồi lên.

Chỉ có người có quan hệ khá thân cận với Hàn Đông, Hàn Đông mới mời ngồi lên chiếc xe này.

Hàn Đông cười gượng, nói:

- Chiếc xe này là của anh họ tôi làm cho, vốn là tôi muốn có một chiếc xe dùng cho thuận tiện, kết quả là anh ấy mang một chiếc đến, tôi chỉ có thể lái tạm thế này.

Thẩm Tòng Phi cố ý cười xuyên tạc ý tứ của Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, nếu chiếc xe chỉ có thể lái tạm thế này, vậy còn chiếc xe nào có thể lái nữa, tôi thấy chỉ có xe tăng đáng để lái.

Hoàng Văn Vận cười, nói:

- Nếu mà lái xe tăng ý, vậy thì không còn là khiêm tốn nữa.

Hàn Đông không vừa lòng, cười nói:

- Nếu tôi mà lái xe tăng, thì sẽ phải thường xuyên lái tới nhà hai vị kiếm cơm ăn.

Mọi người vừa nghe đều cười ha hả.

Hôm nay tụ họp, là do Hàn Đông khởi xướng, người đến tụ họp đều là nhân viên làm việc ở thành phố Vinh Châu trước kia.

Mà sắp xếp cụ thể, là do Hồng Tiến Phong phụ trách.

Hàn Đông lái xe hơi đi đến quán ăn dân dã nông thôn theo lời của Hồng Tiến Phong.

Chu Khải Kiệt và Bùi Bảo Thuận cùng với Trần Dân Tuyển đã đến rồi, đang ngồi ở đó nhàn rỗi chơi đấu địa chủ.

Nhìn thấy đám người Hàn Đông đến, bọn họ bèn dừng chơi đấu địa chủ, Hồng Tiến Phong nói:

- Các anh nghỉ ngơi một lát, rồi chuẩn bị mở tiệc đi. Hôm nay đã nói rồi, mọi người phải uống nhiệt tình đấy.

Lúc ăn cơm, Trần Dân Tuyển cấp bậc thấp nhất rót rượu, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, từ công việc của mọi người đến thế cục của tỉnh Tây Xuyên, lại nói đến thế cục của toàn quốc.

Trần Dân Tuyển rất nhiều lúc đều lặng yên ngồi đó lắng nghe mọi người.

Những người ngồi đây cấp bậc đều cao hơn cậu ta, mọi người tán gẫu rất sôi nổi, cậu ta cũng không tiện nói xen vào.

Hàn Đông nhìn Trần Dân Tuyển rót rượu cho mình, cười nói:

- Có chuyện gì thế, hôm nay người rót rượu lại không nói gì à?

- Đúng rồi, Dân Tuyển cậu chỉ lo uống rượu thôi, cũng nên bày tỏ quan điểm của mình chứ.

Hồng Tiến Phong cười nói.Mọi người thấy được, quan hệ giữa Hàn Đông và Trần Dân Tuyển khá tốt, bởi vậy cũng không coi cậu ta là người ngoài.

Trần Dân Tuyển cười hà hà, nói:

- Các anh đều là lãnh đạo…

- Haha, phạt rượu.

Thẩm Tòng Phi lập tức bắt lỗi câu nói của anh ta, nói:

- Hôm nay ngồi đây đều là bằng hữu, không có lãnh đạo, cậu nói như vậy không được, phải phạt một chén.

- Tôi chịu phạt.

Trần Dân Tuyển cũng rất dứt khoát, rót một chén rượu, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, sắc mặt cũng không thay đổi.

- Đúng rồi, Trần Dân Tuyển cậu bây giờ đang là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, sau này có tính toán gì, chuẩn bị cứ phát triển ở đấy sao?

Chu Khải Kiệt cười, hỏi.

Trần Dân Tuyển nói:

- Còn phải xem lãnh đạo bố trí như thế nào, tôi vừa mới được đề bạt lên cấp Cục trưởng chưa đến nửa năm, tạm thời cũng chưa có chỗ nào tốt hơn.

Hồng Tiến Phong nói:

- Theo tôi, cậu bây giờ cứ ở đấy một thời gian rồi tính, đứng phải nhìn xa trông rộng, cũng có thể tích lũy nhiều mối quan hệ hơn. Đợi lý lịch kinh nghiệm kha khá rồi, mới tìm cơ hội đi lên, làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, sau đó mới tác động lên làm Phó bí thư Thành ủy, có cơ hội có thể quản lý một phương, như vậy sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của cậu. Tôi vốn sinh ra đã kém cỏi rồi.

Hàn Đông cười, nói:

- Anh Hồng đã bố trí xong con đường phát triển sau này của Dân Tuyển rồi, cậu phải kính anh Hồng hai chén.

- Cám ơn anh Hồng giúp đỡ.

Trần Dân Tuyển tươi cười bắt đầu rót rượu.

Hồng Tiến Phong nói:

- Anh Hàn Đông nói như vậy là không được nhé. Hôm nay chúng ta không có người ngoài, mọi người có thể tụ họp ở đây, ngoài duyên phận ra, anh mới là nhân vật mấu chốt. Mặc dù tôi nói như vậy không khỏi có chút thế lực, nhưng đây cũng là lời nói thật, trên quan trường Trung Quốc, nếu muốn tiến bộ, ngoài năng lực công tác ra, điểm quan trọng nhất chính là phải có quan hệ mới được. Có quan hệ không phải là việc xấu, lợi dụng quan hệ cũng không phải là không tốt, mấu chốt là mọi người lợi dụng quan hệ để làm gì…

Hàn Đông thấy Hồng Tiến Phong đã nói đến mức này rồi, cũng mở lòng nói:

- Anh Hồng tổng kết rất hay, tình hình của tôi mọi người đều biết, được mọi người coi trọng, quan hệ của chúng ta cũng rất tốt. Cho nên tôi mong mọi người có thể không ngừng tiến bộ, cùng nhau làm nên sự nghiệp lớn, về sau có chuyện gì, mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau mới được. Bây giờ thế cục của Tỉnh ủy mọi người cũng nhìn thấy rồi, vị trí của anh Hồng cũng rất quan trọng, sau này anh Hồng phải nâng đỡ anh em nhiều hơn.

Hồng Tiến Phong đặt chén trong tay xuống, nhìn Hàn Đông, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

- Hàn Đông, nghe anh nói như vậy, lẽ nào anh muốn rời khỏi tỉnh Tây Xuyên?

Tất cả mọi người nhìn Hàn Đông, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời đầy vẻ quan tâm.

Tầm quan trọng của Hàn Đông đối với mọi người không nói cũng biết, mọi người đương nhiên không muốn hắn rời đi.

Hàn Đông cười, nói:

- Cũng không phải, bây giờ thế cục của Tỉnh ủy có chút phức tạp, tôi cũng chỉ là cẩn thận phòng ngừa, cũng để cho mọi người có tâm lý chuẩn bị.

Trong lòng mọi người đã thư thái hơn, mọi người cũng đều biết quỹ đạo phát triển của Hàn Đông không giống với mọi người, bởi vậy việc hắn rời khỏi tỉnh Tây Xuyên là chuyện sớm muộn thôi.

Mà bây giờ Hàn Đông bố trí như vậy, trên thực tế là suy nghĩ cho tiền đồ của mọi người.

Dù sao phía sau Hàn Đông tuy có nền tảng vững mạnh, nhưng cũng không thể lúc nào cũng quan tâm được đến mọi người.

Mà bây giờ Hồng Tiến Phong làm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, rất được Phạm Đồng Huy tín nhiệm, vậy tương lai rất nhiều việc phải nhờ Hồng Tiến Phong thu xếp cho mọi người.

Đồng thời, đây cũng là một cái khảo nghiệm cho mọi người, nếu mọi người có thể phát triển tốt, vậy trong tương lai sự hỗ trợ của nhà họ Hàn sẽ rất lớn.

Hồng Tiến Phong nói:

- Nếu Hàn Đông bố trí như vậy, vậy sau này mọi người liên lạc với nhau.

Mọi người cùng nâng chén cụng với nhau.

Tối hôm đó, Hàn Đông mời Hách Nhận Quốc, Vương Dược Minh ở Ủy ban kế hoạch tỉnh, còn có Lưu Bị Tuyên ở Sở Tài chính, Vương Trung Lộ ở Sở Giao thông, Tôn Hải Quần ở Sở Công an cùng đi ăn cơm.

Lưu Bị Tuyên và Vương Trung Lộ là bạn học trường Đảng Tỉnh ủy của Hàn Đông, lúc ấy bọn họ là cán bộ cấp Cục trưởng, bây giờ cũng đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi.

Vị trí của những người này cũng rất quan trọng, đối với thành phố cấp ba mà nói, cơ hội cùng với Ủy ban kế hoạch tỉnh, Sở Tài chính, Sở Giao thông giao tiếp rất nhiều, cơ hội nhờ vào bản lĩnh của bọn họ cũng rất nhiều.

Có những người này hỗ trợ, vậy có việc gì mà không làm được chứ.

Theo sắp xếp của Hàn Đông, là chuẩn bị tìm cơ hội giới thiệu từng người bọn họ cho đám người Hoàng Văn Vận làm quen.

Cơm nước xong, mọi người tìm một phòng hát.

Tôn Hải Quần ngồi bên cạnh Hàn Đông, hạ giọng nói:

- Hàn Đông, thành phố Tân Châu các anh có khả năng tồn tại một tụ điểm ma túy…

Hàn Đông sửng sốt, không ngờ Tôn Hải Quần cũng biết việc này, xem ra sự việc phức tạp hơn nhiều so với những gì mình biết,

- Anh Tôn, sao anh lại biết tin này?

- Anh quên là tôi đang làm gì à?

Tôn Hải Quần và Hàn Đông cụng ly một cái, nói :

- Cục Công an thành phố Thục Đô vừa mới điều tra ra một vụ án vận chuyện ma túy, căn cứ vào thẩm vấn, bắt nguồn từ thành phố Tân Châu, anh nghĩ xem, đã lan tràn đến cả thành phố Thục Đô, vậy Tân Châu chắc chắn có một nơi tập kết, chuyện này, Sở Công an tỉnh chuẩn bị thành lập một tổ chuyên án.

Hàn Đông thở dài một hơi, nếu Sở Công an tỉnh đã biết chuyện này, vậy thì không thể giải quyết trong thành phố Tân Châu nữa.

- Anh Tôn, nói thật với anh, Cục Công an thành phố chúng tôi cũng đã phát hiện ra manh mối, cũng đã báo cáo với tôi chuyện này, nhưng tạm thời chưa rút dây động rừng, đang triển khai điều tra trong bóng tối.

- Hàn Đông, khứu giác của các anh khá nhạy bén, như vậy thì tốt, đến lúc đó tổ chuyên án của Sở Công an tỉnh xuống, có Cục Công an thành phố của các anh phối hợp, nhất định sẽ xóa được tụ điểm này.

Tôn Hải Quần nói, vẻ mặt kiên quyết.

Hàn Đông trong lòng rúng động, nói:

- Chuyện này anh Tôn chuẩn bị phụ trách sao?

Tôn Hải Quần lắc đầu, nói:

- Tạm thời còn chưa biết, Giám đốc sở Vương bây giờ còn chưa quyết, ông ta sắp tới lúc nghỉ rồi, bây giờ chỉ một lòng cầu an.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Anh Tôn phải nắm chặt cơ hội, anh đến Sở Công an làm cũng lâu lắm rồi.

Nếu Giám đốc Sở Công an đương nhiệm sắp tới lúc nghỉ rồi, cũng chính là nói, chức Giám đốc Sở Công an bị trống ra, điều này đối với Tôn Hải Quần mà nói, cũng là một cơ hội hiếm có.

Tôn Hải Quần ban đầu dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông, từ Cục Công an thành phố Thục Đô nhảy lên Sở Công an tỉnh, cũng làm Phó giám đốc Sở Công an tỉnh mấy năm rồi, nếu có thể nắm bắt được cơ hội lần này, thành công lên làm Giám đốc Sở Công an tỉnh, cũng là một bước tiến hiếm có.

- Tình hình rất phức tạp, Tỉnh ủy vừa điều chỉnh, mọi người đều chăm chăm vào vị trí này.

Tôn Hải Quần cười gượng, nói:

- Tôi ở trong Sở xếp hàng áp chót, khó khăn cũng tương đối lớn.

Hàn Đông trong lòng rúng động, nói:

- Cho dù có khó khăn đến đâu, anh Tôn cũng phải cố gắng giành lấy. Qua được cửa ải này, sẽ không có khó khăn gì nữa.

Tôn Hải Quần thấy Hàn Đông nhiệt tình như vậy, nghĩ đến thân phận của Hàn Đông, trong lòng cũng nóng lên, trên thực tế ông ta cũng muốn tranh giành chức Giám đốc sở này, chẳng qua là cảm thấy không nắm được phần thắng, bây giờ Hàn Đông vừa cổ động như vậy, ông ta tự nhiên lại càng ham muốn.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

- Anh Tôn, Bí Thư Tiêu bên kia có vấn đề gì không?

Tôn Hải Quần ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vấn đề cũng không lớn.

Có Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh ủng hộ, sự việc cũng có thêm một chút hy vọng.

Nhưng bây giờ lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy vừa mới điều chỉnh, Yến Sơn Cao chắc chắn sẽ nghĩ cách để chức Giám đốc Sở Công an tỉnh là người của mình ngồi vào.

Mặt khác, Phạm Đồng Huy chắc chắn cũng nhằm vào vị trí này, các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, e là cũng có tính toán riêng.

Tỉnh ủy tổng cộng có mười ba vị Ủy viên thường vụ, phải có được bảy phiếu mới có thể đảm bảo chuyện của Tôn Hải Quần không có vấn đề gì.

Bây giờ Tôn Hải Quần đã có Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tiêu Thụy Xương ủng hộ.

Nói cách khác cần có sáu phiếu nữa.

“Phạm Đồng Huy chắc chắn không thành vấn đề, ngoài ra Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài cũng không vấn đề, còn có lá phiếu của Tư lệnh Quân khu tỉnh Tây Xuyên Lôi Bằng. Còn thiếu ba phiếu, chỗ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Xuyên Sinh, mình sẽ thử đi nói chuyện xem, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc cũng có thể nói chuyện. Vậy chỉ còn thiếu một phiếu.”

Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại, mình có thể cố gắng đến đấy, cũng chỉ có sáu phiếu, còn một phiếu nữa vẫn chưa tìm ra.

Thấy Hàn Đông ở đó chau mày suy tư, Tôn Hải Quần có chút lo lắng nhìn Hàn Đông.

Ông ta biết, nếu Hàn Đông thật sự quyết tâm toàn lực đẩy mình lên trên, vậy hy vọng của mình rất lớn.

Hàn Đông ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt sáng quắc của Tôn Hải Quần nhìn mình, không nhịn được cười, nói:

- Anh Tôn, tôi nghĩ rồi, trước mắt có thể lấy được sáu phiếu, vẫn còn chưa đủ…

- Sáu phiếu…

Tôn Hải Quần sửng sốt, lập tức hiểu được Hàn Đông có ý gì, cũng vô cùng kinh ngạc, nói:

- Sáu phiếu đã không ít rồi…

Hàn Đông lắc đầu, nói:

- Muốn làm thì phải đảm bảo không được sai sót mới được.

Tôn Hải Quần không khỏi giơ tay sờ sau gáy, trong lòng thầm nghĩ đúng là thực lực không giống nhau, cho nên ngữ khí giọng điệu cũng không giống nhau. Nếu đổi lại là người khác, có thể có được sáu phiếu của sáu Ủy viên thường vụ, cứ phải là xông pha, đuôi cũng phải vểnh lên trời rồi.

Nhưng Hàn Đông vẫn còn chê không đủ.

Lúc này Lưu Bị Tuyên hát xong một bài, cầm chén rượu đi đến, nói:

- Hàn Đông, anh Tôn, hai người đang nói chuyện gì vậy?

Hàn Đông cười, nói:

- Nói chuyện linh tinh thôi.

Lưu Bị Tuyên nói:

- Hàn Đông, anh và Phó chủ tịch tỉnh Phạm quan hệ rất tốt, có cơ hội giúp tôi bắc cầu đi.

- Không thành vấn đề...

Hàn Đông bỗng nhiên sáng mắt lên, đúng rồi, sao mình nhất định cứ phải lo bảy phiếu chứ.

Bây giờ đã có sáu phiếu rồi, chỉ thiếu một phiếu, vậy sao không giao chuyện này cho Phạm Đồng Huy xử lý, ông ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, mà hiện tại còn chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân tỉnh, lẽ nào ông ta không kiếm được một phiếu nữa.

Nhìn thấy vẻ mừng rỡ của Hàn Đông, Tôn Hải Quần có chút kích động, bởi vì ông ta biết, Hàn Đông chắc chắn đã nghĩ được cách. Như vậy có Hàn Đông tác động, mình thật sự có khả năng làm Giám đốc sở rồi.

Ai cũng có chí tiến thủ, Sở Công an tỉnh lại là một nghành vô cùng quan trọng. Tôn Hải Quần đương nhiên mong muốn có thể làm Giám đốc sở, bây giờ trước mắt thấy có hy vọng, đương nhiên trong lòng không kìm nổi sự kích động.

Hàn Đông nói:

- Như vậy đi, mọi người đều là bạn bè cũ, tôi gọi điện cho Trưởng ban thư ký tỉnh Hồng Tiến Phong, mọi người cùng nhau đi ăn khuya được không?

Phạm Đồng Huy muốn làm Chủ tịch tỉnh, dưới tay cũng cần có một số người dùng được, các ban nghành của Lưu Bị Tuyên, Tôn Hải Quần, Hách Nhận Quốc, Vương Trung Lộ, Vương Dược Minh đang làm đều vô cùng quan trọng, bởi vậy Hàn Đông thông qua Hồng Tiến Phong giới thiệu bọn họ với Phạm Đồng Huy, như vậy Phạm Đồng Huy cũng rất vui mừng.

- Trưởng ban thư ký Hồng, là liên hệ trực tiếp với Phó chủ tịch tỉnh Phạm phải không?

Vương Trung Lộ hỏi.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Đúng vậy, trưa hôm nay chúng tôi còn ăn cơm với nhau.

Lưu Bị Tuyên nói:

- Vậy Hàn Đông nhanh gọi điện thoại đi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, lấy điện thoại di động ra bấm số máy của Hồng Tiến Phong:

- Trưởng ban thư ký, anh có rảnh không, đi ăn khuya, giới thiệu cho anh mấy người bạn.

Hồng Tiến Phong nghe vậy, đáp:

- Bây giờ chưa đến mười giờ, thôi không ăn khuya nữa, kiếm chỗ nào uống trà là được.

Hàn Đông nói:

- Được, anh nói chỗ nào đi.

Hồng Tiến Phong nói ra một địa điểm, Hàn Đông nói lại với mọi người, sau đó mọi người rời phòng hát, nhanh chóng đi đến đó.

Nhìn thấy Hồng Tiến Phong, Hàn Đông bèn giới thiệu mọi người, Hồng Tiến Phong tươi cười chào hỏi mọi người, đồng thời trong lòng ông ta âm thầm kinh hãi: “Mối quan hệ của Hàn Đông cũng thật rộng, những người này đều có vị trí rất quan trọng, có sự giúp đỡ của bọn họ, sau này làm việc gì cũng thuận tiện. Mặt khác Phó chủ tịch tỉnh Phạm đang là lúc cần trợ thủ, những người này tới quả thật đúng lúc.”

Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Hàn Đông tìm cơ hội nói với Hồng Tiến Phong:

- Anh Tôn hiện có một cơ hội muốn nắm bắt, cần có Phó chủ tịch tỉnh Phạm tác động.

- Giám đốc Sở Công an?

Hồng Tiến Phong nói:

- Người giành vị trí này rất nhiều.

Hàn Đông cười, nói:

- Tôi đã tính rồi, tính cả Phó chủ tịch tỉnh Phạm là đã có sáu phiếu rồi.

- Nhiều vậy sao?

Hồng Tiến Phong giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi cảm thấy việc này tốt nhất là anh liên hệ được tương đối, rồi đích thân đi nói với Phó chủ tịch tỉnh Phạm, tôi tin là ông ấy sẽ giúp đỡ anh.

Hàn Đông nghĩ cũng phải, bèn gật đầu nói:

- Vậy qua mấy ngày nữa tôi sẽ báo cáo công việc với Phó chủ tịch tỉnh Phạm.

Bọn Lưu Bị Tuyên, Vương Trung Lộ cũng đại khái nhìn ra, đoán chừng là Hàn Đông đang vận động cho Tôn Hải Quần, nhìn thấy hào quang trong mắt Tôn Hải Quần, liền biết chuyện này đã nắm chắc được, trong lòng đều vô cùng hâm mộ.

Tuy nhiên hâm mộ vẫn là hâm mộ, bọn họ tạm thời chưa có tư cách thăng chức, mà ở vị trí cấp Phó giám đốc sở hiện tại cũng đã có tiếng nói rồi, cho nên bọn họ cũng không muốn thay đổi vị trí.

Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông liên hệ trước với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, trong điện thoại nói qua một hồi sự việc, Uông Kỳ Tài đương nhiên là không có vấn đề gì.

Về phần Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng, Hàn Đông quyết định cùng Lữ Nam Phương đến nhà thăm hỏi.

Thấy thời gian còn sớm, Hàn Đông bèn gọi điện thoại cho Lữ Nam Phương, vừa nói chuyện, Lữ Nam Phương không nói đến câu thứ hai, đã trực tiếp lái xe đến.

- Tôi đã gọi điện cho Tư lệnh Lôi, buổi trưa chúng ta đến nhà xin bữa.

Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:

- Tư lệnh Lôi tửu lượng cao, Hàn Đông, đến lúc đó phải kiềm chế, chút tửu lượng của anh, e là không xong việc.

Hàn Đông cười, nói:

- Không phải còn có anh nữa sao?

Lữ Nam Phương rùng mình, dường như nghĩ đến chuyện vô cùng đáng sợ, nói:

- Đừng nói nữa, hai chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ấy.

- A…

Hàn Đông giật mình kinh hãi, mình và Lữ Nam Phương cộng lại, ít nhất cũng được một lít, không ngờ tửu lượng của Lôi Bằng cao như vậy. Nhưng cũng may, cơ hội uống rượu với ông ta cũng không nhiều, lần này giúp Tôn Hải Quần vận động xong, chắc cũng ít có cơ hội đến chỗ ông ta uống rượu.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.