Nhìn thấy Ngô Hiểu Bảo, Hàn Đông không khỏi nhíu mày
Lúc trước khi Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, Ngô Hiểu Bảo từng có xung đột với Hàn Đông, chẳng qua Hàn Đông nể mặt Ngô Giải Toàn và Lý Đại Dũng, không cùng cậu ta so đo mà thôi.
Hiện tại Ngô Giải Toàn đã về hưu, mà Lý Đại Dũng cũng được điều tới quân khu tỉnh.
Cũng không biết Ngô Hiểu Bảo bây giờ có thay đổi gì so với trước hay không?
Lúc này Vạn Đức Tài cũng nhìn thấy mấy người Ngô Hiểu Bảo, sắc mặt thay đổi, anh ta lập tức hiểu được có chuyện gì rồi.
Thấy Thục Giang Xuân kinh doanh không ngừng phát triển, một số người liền nổi lòng tham, muốn mua cổ phần gì đó, Vạn Đức Tài đương nhiên là đều khước từ.
Nhưng Ngô Hiểu Bảo và Dương Tiêu là khó nhất, bọn họ mở miệng là muốn xuất ra năm trăm ngàn chiếm năm mươi phần trăm cổ phần.
Sau khi bị Vạn Đức Tài từ chối vài lần, Ngô Hiểu Bảo và Dương Tiêu liền tuyên bố, cho anh ta mấy ngày suy nghĩ, nếu không đồng ý, lúc đó sẽ làm cho mất mặt.
Vạn Đức Tài đi thăm dò, biết được thân phận của hai người họ, Ngô Hiểu Bảo còn đỡ một chút, bố cậu ta là Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngô Giải Toàn đã về hưu, hiện tại cũng không có sức ảnh hưởng lớn.
Nhưng, Dương Tiêu cũng là con trai của Dương Lâm Sâm là cựu Chủ tịch thành phố, bây giờ làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố.
“Mấy tên côn đồ này nhất định là Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo thuê về”. Vạn Đức Tài trong lòng buồn bực nghĩ, thủ đoạn nhỏ này tuy không thể lật đổ Thục Giang Xuân, nhưng vẫn rất phiền toái. Hơn nữa, với quan hệ của mấy người Dương Tiêu, không chừng có thể thông qua thủ đoạn này đến chỉnh mình, như vậy càng thêm căm tức.
Lúc này Vạn Đức Tài ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Hàn Đông từ tầng hai đi xuống, ánh mắt lập tức sáng ngời, lập tức đứng nói với người bên cạnh:
- Cậu hãy xử lý tốt chuyện này.
Nói xong anh ta liền đón ba người đi tới, mặt tươi cười, hơi khom người nói:
- Ba vị lãnh đạo ăn xong rồi, mùi vị đều ngon chứ?
Anh ta cũng không có cách xử lý nào tốt hơn, bởi vậy nhìn thấy mấy người Hàn Đông, liền muốn mượn thế bọn họ, khiến hai người Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo thấy khó mà lui.
Ánh mắt mọi người đều xoay theo Vạn Đức Tài sang chỗ khác, nhìn thấy mấy người Hàn Đông, những người khác không biết là ai, nhưng sắc mặt Ngô Hiểu Bảo từ từ thay đổi.
- Không ngờ đụng hắn
Ngô Hiểu Bảo bực mình thấp giọng nói.
- Hai người này cũng ở đây ăn cơm
Dương Tiêu cười nói, anh ta không biết Hàn Đông, nhưng biết Đàm Bá Duệ và La Lập Thanh, với anh ta, hai người này là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng với anh ta cũng chẳng là gì.
Tuy rằng Dương Lâm Sâm đã lùi về tuyến hai, nhưng y trước ở thành phố Vinh Châu đã làm tới chức Chủ tịch thành phố, không chỉ đã làm phó Chủ tịch thường trực thành phố, hơn nữa còn làm phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng vài năm, cũng an bài cho nhiều người, bởi vậy với Dương Tiêu, chỉ cần anh ta không chủ động trêu chọc hai người kia, bon họ cũng không thể đối với mình không tốt.
Tuy nhiên, nhìn thấy sắc mặt Ngô HIểu Bảo bỗng nhiên thay đổi, Dương Tiêu trong lòng cười thầm, nghĩ thằng tiểu tử này quả nhiên nhát gan, thấy hai người đã bị dọa mặt không còn hạt máu.
- Anh Dương, chúng ta đi trước đi
Ngô Hiểu Bảo thấp giọng nói.
Dương Tiêu sửng sốt nói:
- Làm sao vậy? Gấp gáp làm gì, xem hết náo nhiệt hãy nói.
Ngô Hiểu Bảo thấp giọng nsoi:
- Anh Dương, người kia là Hàn Đông
- Hàn Đông, người nào là Hàn Đông?
Dương Tiêu nhất thời không kịp phản ứng
Ngô Hiểu Bảo thấy ánh mắt Hàn Đông nhìn lại, trong lòng rùng mình.
Quan trọng hơn chính là, Vạn Đức Tài không ngờ biết Hàn Đông, như vậy sự việc càng trở lên phức tạp. Nếu có Hàn Đông làm chỗ dựa, vậy mình và Dương Tiêu muốn nhúng tay vào việc của Thục Giang Xuân, cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
- Anh Dương, hắn là bí thư Thành ủy vừa tới Hàn Đông, người đứng ở giữa.
Ngô Hiểu Bảo thấy Hàn Đông quay đi nói chuyện cùng Vạn Đức Tài, khẩn trương nói:
- Bảo mấy người Tóc vàng rút lui trước, tối nay không nên làm gì quá đáng, chúng ta tìm cơ hội khác.
- Bí thư Thành ủy Hàn Đông?
Vẻ mặt Dương Tiêu kinh ngạc, khiếp sợ nhìn về phía Hàn Đông.
Người này thoạt mới nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, tựa như sinh viên vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, là người vừa nhận chức Bí thư Thành ủy Hàn Đông sao?
Mới vài ngài trước, nghe nói Hàn Đông qua làm Bí thư thành ủy, Ngô Hiểu Bảo đã nhắc nhở Dương Tiêu, nói sau khi Hàn Đông đến, mọi người làm việc cần cẩn thận một chút, đây là người không hề nhận người thân.
Từ miệng Ngô Hiểu Bảo nói, Dương Tiêu cũng biết cậu ta và Hàn Đông trước kia có chuyện, và biết lúc đó Hàn Đông làm bí thư huyện ủy, đã từng lật đổ Chủ tịch thành phố.
Đối với kẻ trâu này, Dương Tiêu cũng có chút tò mò. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng đương nhiên khiếp sợ. Trước đây Ngô Hiểu Bảo nói tới Hàn Đông, anh ta vẫn cho rằng Hàn Đông có thể làm được tốt như vậy, tuổi chắc chắn không nhỏ, bởi vậy cũng không hỏi tuổi Hàn Đông.
- Cậu có lầm không?
Dương Tiêu hỏi.
Ngô Hiểu Bảo buồn bực nuốt từng ngụm nước, thấy Hàn Đông mỉm cười bắt tay Vạn Đức Tài, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Hàn Đông còn vỗ vai Vạn Đức Tài vài cái, trong lòng anh ta càng khó chịu.
Gật gật đầu, Ngô Hiểu Bảo nhìn về phía Hàn Đông, La Lập Thanh và Đàm Bá Duệ nói:
- Tôi làm sao lại có thể nhìn nhầm, không thể tưởng tượng được lão Vạn cũng quen biết Hàn Đông rồi, chuyện này của chúng ta sẽ khó làm hơn.
Trong mắt Dương Tiêu lóe lên vẻ tức giận, nói:
- Ông ta biết Hàn Đông thì sao, chúng ta cũng không làm gì, chúng ta chỉ muốn cùng kinh doanh với ông ta thôi, những thứ khác đều không biết gì cả.
Ngô Hiểu Bảo gật đầu nói:
- Tuy nhiên về sau thủ đoạn của chúng ta cần phải bí mật hơn mới được.
- Thôi đi, sự việc hôm nay dừng tại đây, bảo mấy người Tóc vàng rút lui sớm một chút, lần sau tóm ông ta cũng được. Mặt khác cũng điều tra một chút, người này có quan hệ gì với Hàn Đông.
Anh ta cũng không phải kẻ lỗ mãng, nếu đụng phải Hàn Đông và hai ủy viên thường vụ Thành ủy khác, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ Hàn Đông rất quen thân với Vạn Đức Tài, như vậy muốn nhúng chàm Thục Giang Xuân, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Ngô Hiểu Bảo ho khan một tiếng, lập tức hướng đám Tóc vàng gây rối ra hiệu, sau đó cùng Dương Tiêu đi ra ngoài
- Dương thiếu gia và Ngô Thiếu gia cũng ở đây ăn cơm à
Vạn Đức Tài lúc này cũng nở nụ cười chạy ra chào đón.
- Sao mà không nói một tiếng, tôi nên qua kính hai vị một chén đấy
Dương Tiêu trừng mắt nhìn ông ta, không nói gì.
Ngô Hiểu Bảo cười lạnh một cái, nói:
- Lão Vạn, đường đi của anh rộng dữ ha
Vạn Đức Tài nói:
- Ngô thiếu gia cứ nói đùa, tôi chỉ là một người làm ăn, đương nhiên muốn kết giao với khách hàng, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Hiện tại Vạn Đức Tài đã hiểu, Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo phỏng chừng không dễ dàng buông tha như vậy, mà nếu mình muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, như vậy nhất định phải nhờ Hàn Đông giúp đỡ.
Tuy rằng vừa mới tiếp xúc với Hàn Đông một chút, nhưng Vạn Đức Tài đã cảm nhận được, Hàn Đông là một lãnh đạo chân chính, và trong ý tứ của hắn, sẽ hỗ trợ mạnh các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Vinh Châu, như vậy mình cố gắng chút, là phải tranh thủ khiến Thục Giang Xuân trở thành doanh nghiệp tư nhân điển hình thành phố Vinh Châu, thông qua cách này, có thể sẽ được Hàn Đông để ý, đến lúc đó lá gan của một vài người sẽ không còn dám lớn như vậy nữa.
Chính bởi vì vậy, Vạn Đức Tài cố ý nghênh tiếp Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo, chính là muốn biểu hiện mình không kiêu ngạo, không xu nịnh nhưng lại mạnh mẽ, cứng rắn, làm cho bọn họ biết mình cũng không phải loại người sợ phiền phức.
- Hừ, anh cho là có cây đại thụ để dựa dẫm sao?
Dương Tiêu cười lạnh một tiếng
- Được, để chúng ta chờ coi.
Sau đó cậu ta đi nhanh ra ngoài.
Ngô Hiểu Bảo chần trừ một chút, cũng mau đi theo sau.
Trên thực tế, Ngô Hiểu Bảo cũng không muốn đấu lộ liễu với Vạn Đức Tài, nói như vậy nếu chẳng may bị Hàn Đông chú ý, như vậy sẽ rất phiền toái.
Tuy rằng trong lòng cậu ta rất ghét Hàn Đông, nhưng cậu ta cũng hiểu được, bản thân cậu ta không thể chống lại được Hàn Đông.
Mặt khác, em gái cậu ta Ngô Hiểu Lệ đã kết hôn cùng con của Lý Đại Dũng là Lý Kiến Công, cậu ta mơ hồ biết được từ bố cậu rằng Hàn Đông rất có thân thế.
Cho nên, nhìn thấy Hàn Đông, Ngô Hiểu Bảo liền có cảm giác như chuột thấy mèo, trong lòng vừa hận vừa sợ.
- Tôi nói này sao cậu nói thế, hình như cậu rất sợ Hàn Đông à?
Dương Tiêu liếc Ngô Hiểu Bảo một cái nói.
Ngô Hiểu Bảo cười khổ một cái nói:
- Anh Dương, bây giờ hắn là nhân vật số một Thành ủy, chúng ta dù muốn kiếm tiền, cũng không cần phải xung đột với hắn chứ.
Dương Tiêu khinh thường nói:
- Vậy thì đã sao? Hắn dù là Bí thư Thành ủy, vậy cũng không thể quản được chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, mọi việc tùy theo chúng ta làm, Vạn Đức Tài nghĩ biết Hàn Đông là có thể thuận lợi được sao? Được được, hợp tác với chúng ta thì thôi, còn không, anh ta sẽ biết tay.
Ngô Hiểu Bảo hút một hơi thuốc, nói:
- Dù sao chúng ta cũng cẩn thận một chút cũng không thiệt
Cậu ta thực sự không muốn xung đột với Hàn Đông, chọc không nổi còn trốn không được sao?
Cậu ta thậm chí nghĩ sự việc của Thục Giang Xuân để sau cũng được, đổi chỗ đi kiếm tiền, đỡ phải ở thành phố Vinh Châu lại đụng vào Hàn Đông.
Hàn Đông đương nhiên không biết, vì sự xuất hiện của mình, khiến Ngô Hiểu Bảo trong lòng sợ hãi như vậy.
Trên thực tể, với thân phận của Hàn Đông, đương nhiên không thể so đo với đám người Ngô Hiểu Bảo.
Mặc dù tuổi mọi người không chênh nhau lắm, nhưng cơ bản cũng không ở cùng một cấp bậc.
Trong mắt Hàn Đông, đám người Ngô Hiểu Bảo giống như những tên nhóc không hiểu chuyện mà thôi.
Tên nhóc con, đương nhiên không thể so đo cùng họ. Họ làm chuyện tốt gì, cười một cái, khen ngợi một chút là được, nếu làm chuyện xấu, vậy trừng phạt tương ứng, khiến họ nhớ mãi sau này không tái phạm là được
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]