Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Lữ Nhạc ngồi cùng với Bạch Vũ Giai giống như hai chị em, trò chuyện vui vẻ. Hàn Đông trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 Tuy rằng Hàn Đông tạm thời cũng không hy vọng xa vời sau khi Lữ Nhạc biết sự thật, còn có thể thân thiết với Bạch Vũ Giai như bây giờ hay không, nhưng nhìn thấy cô có thiện cảm với Bạch Vũ Giai như vậy, ít ra cũng cảm thấy vui mừng.

 Khoảng năm giờ rưỡi, Lộ Lợi Dương nói:

 - - Cũng đến lúc rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, khi tôi đi, đã đặt phòng bao ở Bát Tiên Lầu, bây giờ chúng ta có thể qua đó.

 Hàn Mạn Lương cười, nói:

 - - Cậu tích cực quá đấy.

 - - Đó là điều đương nhiên, Hàn Đông đã về đây, tôi không tích cực một chút không được.

 Lộ Lợi Dương cười, nói.

 Hàn Đông cũng hiểu được Lộ Lợi Dương là người cẩn thận, mặc dù hiểu rằng anh ta đang đầu tư, nhưng mình muốn phát triển, đương nhiên cũng phải thu hút một số người nhìn được đến đầu tư, như vậy mới có thể không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng, cuối cùng đạt được mục đích của mình.

 Tần Phương cười ha hả, nói:

 - - Lộ Lợi Dương anh mời Hàn Đông, để cho tôi một chỗ có được không?

 - - Haha, được Tần đại mỹ nữ nể mặt, tôi mong còn chẳng được ấy chứ.

  Lộ Lợi Dương khoa trương cười, nói.

 Anh ta biết thân phận của Tần Phương, nếu như có thể cùng cô ta hợp tác, rất nhiều tài nguyên mà người khác khó có thể tưởng tượng được.

 Tổng cục Hậu cần Trung Hoa là nắm được rất nhiều tài nguyên, hơn nữa dính líu đến thu mua vật tư quân đội, có thể tùy tiện lấy ra một chút, cũng đủ để một người kiếm được đầy bát đầy mâm rồi.

 Tần Phương này là góa phụ trẻ, là con dâu út của Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu cần - Thượng tướng Miêu Đức Thanh, mặc dù vừa mới kết hôn không bao lâu, chồng cô ta hy sinh trong một cuộc diễn tập quân sự, nhưng nhà họ Miêu đối với cô ta vẫn vô cùng tin tưởng, giao việc kinh doanh trong nhà cho cô ta.

 Hơn nữa nghe nói vợ chồng Thượng tướng Miêu Đức Thanh coi Tần Phương như là con gái, thậm chí có người nói trên thực tế vợ chồng ông ta đã sớm tìm được người thích hợp để cô tái giá, chẳng qua Tần Phương vẫn chưa đồng ý mà thôi.

 Tần Phương tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại là người có đầu óc kinh doanh, cô ta tự mình quản lý việc kinh doanh ở Câu lạc bộ quên sầu, sau đó lợi dụng tài nguyên trong tay, và tích lũy mối quan hệ, làm cho việc kinh doanh của nhà họ Miêu càng ngày càng phát triển, con gái đầu và con trai thứ của Miêu Đức Thanh cũng hoàn toàn khâm phục cô ta, cam tâm nghe theo cô ta sắp xếp. Trường hợp như vậy, thật là hiếm thấy.

 Lộ Lợi Dương trước đây trên thực tế cũng từng muốn hợp tác với Tần Phương, nhưng thời gian này, Tần Phương tỏ ra cô chủ yếu muốn kinh doanh Câu lạc bộ quên sầu, việc kinh doanh khác đã dần dần không quan tâm nữa. Cho nên Lộ Lợi Dương vẫn luôn không được như mong đợi, trong lòng có chút buồn bực.

 Bây giờ xem ra, góa phụ trẻ Tần Phương này, vẫn rất coi trọng Hàn Đông, thậm chí chủ động muốn đi ăn cơm cùng.

 Nếu là bình thường, Lộ Lợi Dương cho dù có đặt sẵn tiệc rượu mời cô ta cũng sẽ không đi. Chủ yếu là do có không ít người chú ý tới cô ta, nên cô ta đã hình thành thói quen không đi ăn uống với người đàn ông khác, điểm này tất cả mọi người đều biết.

 “Xem ra đây là một cơ hội, mọi người đều đã đầu tư lên người Hàn Đông, vậy không phải đã có khả năng hợp tác đó sao?” Lộ Lợi Dương trong lòng nghĩ thầm, “Cô gái này vô cùng khôn khéo, nhìn thấy tiềm lực phát triển của Hàn Đông, cũng là rất bình thường. Nếu cô ta không nhìn thấy phát triển của Hàn Đông mới là lạ.”

 Cho dù Hàn Mạn Lương ở bên cạnh cũng lấy làm kinh ngạc, anh ta trước đây đã từng theo đuổi cô góa phụ trẻ này, nhưng Tần Phương căn bản không quan tâm, anh ta trải qua mấy lần trắc trở, hứng thú dần dần cũng phai nhạt. Bây giờ thấy Tần Phương chủ động tham gia hoạt động với mọi người, thật sự làm cho người ta thấy bất ngờ.

 - - Haha, thật là hiếm có.

 Hàn Mạn Lương cười, nói,

 - - Vẫn là Hàn Đông có thể diện, chúng tôi muốn mời Tần đại mỹ nữ ăn cơm cũng không có cơ hội.

 - - Trong mồm kẻ xấu không nói được ra lời tốt đẹp.

 Tần Phương lườm anh ta một cái,

 - - Không phải là ăn chực một bữa cơm sao, nếu không phải tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai, tôi cũng chẳng muốn đi đâu.

 Nhìn thấy cái liếc mắt phong tình vô hạn của cô, Hàn Mạn Lương cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, vội vàng giơ tay đầu hàng, nói:

 - - Là tôi nói sai rồi, Tần đại mỹ nữ thứ lỗi.

 

 Tần Phương “đức hạnh” trừng mắt nhìn anh ta, tiến lên cầm tay Lữ Nhạc, cười nói:

 - - Đi thôi, chúng ta đi trước lấy ít đồ.

 Ba người phụ nữ phong thái xinh đẹp đi ra khỏi phòng, mọi người nhìn thấy đều giương mắt nhìn.

 Hàn Mạn Lương lắc đầu, nói:

 - - Tần đại mỹ nữ có chút thay đổi.

 Lộ Lợi Dương cũng đồng cảm gật đầu, nói:

 - - Đúng vậy, tôi thấy cô ấy nhất định là nể mặt Hàn Đông rồi, tôi tự biết bản thân mình. Nói thực, trước kia tôi cũng muốn hợp tác đầu tư với cô ấy, nhưng cô ấy căn bản không nể mặt.

 Nói xong, anh ta quay đầu cười nói với Hàn Đông:

 - - Hàn Đông, xem chừng người để ý đến cậu không ít, nhưng Tần Phương này thật không đơn giản, đừng nhìn Câu lạc bộ quên sầu này bình thường, tài chính nằm trong tay cô ấy rất nhiều, chỉ là không thể hiện ra mà thôi, so với cô ấy, tôi đành phải lép vế.

 Hàn Đông cười cười, nói:

 - - Có thể nhìn ra được, cô ấy là một người khôn khéo, nếu kinh doanh, chắc chắn sẽ rất giỏi.

 Trên thực tế, Hàn Đông trong kiếp trước cũng có tiếp xúc qua với Tần Phương, nhưng quan hệ bình thường mà thôi, nhưng cũng khá hiểu biết chuyện của Tần Phương và nhà họ Miêu.

 Đừng nhìn Miêu Đức Thanh được nâng đỡ lên vị trí Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu cần, bây giờ xem ra còn thuộc loại tướng lĩnh phái trẻ, dường như có triển vọng cực kỳ lớn.

 

 Nhưng ở phía sau quang cảnh này, trên thực tế đã chôn mầm bao nhiêu sầu lo ngày sau của Miêu Đức Thanh.

 Hàn Đông cũng thừa nhận, Tần Phương là một thiên tài buôn bán, dưới sự quản lý của cô ta, tài nguyên mà nhà họ Miêu nắm giữ được, dần dần khiến lợi ích tăng phồng, nắm giữ tài sản rất lớn, đồng thời kinh doanh Tổng cục Hậu cần trên dưới trôi chảy.

 Có thể nói, hiện tại việc kinh doanh nhà họ Miêu đã đạt tới đỉnh cao.

 E là bây giờ Tần Phương khéo léo, đã nhận ra tình hình thay đổi rồi, bây giờ đang bắt đầu nghĩ cách.

 Nhớ thời điểm trước, Tần Phương ra sức nghĩ cách xoay chuyển, muốn giúp Miêu Đức Thanh một tay, nhưng kết quả cũng không được như ý.

 Trong ấn tượng của Hàn Đông, Miêu Đức Thanh tuy là rất xem trọng tiền tài, nhưng ở phương diện khác cũng không tồi, là một tướng lĩnh ái quốc tương đối có thế mạnh. Chỉ tiếc là ông ta cuối cùng cũng chỉ dừng ở vị trí Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu Cần, không đi lên được nửa bước.

 Mặc dù biết tình hình, nhưng Hàn Đông tạm thời không có cách nào giúp được Miêu Đức Thanh. Hơn nữa, dù cho có cách, người ta cũng phải bằng lòng đón nhận mới được.

 “Nếu như có thể giúp Miêu Đức Thanh giải được đề khó, có được thiện cảm của ông ta, cũng là một việc tốt.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm.

 Cha vợ Lữ Quốc Trung của Hàn Đông bây giờ là Ủy viên Quân ủy, Tổng tham mưu trưởng, nếu không xảy ra chuyện gì, tương lai còn đi lên nữa, như vậy Hàn Đông lại kết giao với Miêu Đức Thanh, như vậy trong tương lai mức độ ủng hộ của hệ thống quân đội không cần phải lo nữa.

 Lúc này Hàn Mạn Lương cảm thán, nói:

 - - Hôm nay thật là vui vẻ.

 Lộ Lợi Dương vỗ vai Hàn Đông, cười nói:

 - - Vẫn là Hàn Đông có thể diện, có cách.

 Hàn Đông cười gượng, nói:

 - - Đây là cái gì với cái gì.

 Ba người nói chuyện vài câu, rồi đi xuống lầu, các cô gái đã ngồi lên xe rồi.

 - - Hàn Đông, anh lên lái xe đi.

 Lữ Nhạc từ trong xe thò đầu ra nói,

 - - Em và chị Bạch, chị Phương nói chuyện.

 - - Hết lòng phục vụ.

 Hàn Đông cười, nói.

 Mở cửa xe, nổ máy, đi theo phía sau xe của Hàn Mạn Lương đi ra ngoài.

 Ba cô gái ở trên xe nói chuyện thân thiết, Lữ Nhạc hoạt bát nhất, Bạch Vũ Giai có vẻ trầm tĩnh, còn Tần Phương lại có vẻ điềm tĩnh chín chắn.

 Hàn Đông vừa lái xe, trong lòng vừa cảm thấy con gái thật là không hiểu nổi, Lữ Nhạc bây giờ biểu hiện hướng ngoại, nhiệt tình hơn nhiều so với tính cách bình thường của cô, cũng không biết có phải là mình đa nghi không.

 Xe đến Bát Tiên Lầu, Tần Phương lấy hai bình rượu vang từ trên xe xuống.

 Phía sau, Lộ Lợi Dương xuống xe thấy vậy, nói:

 - - Tần đại mỹ nữ, tôi mời khách, cô mang đến hai bình rượu là có ý gì, Bát Tiên Lầu bất kể rượu gì đều có.

 Tần Phương cười tươi, nói:

 - - Tôi biết, nhưng rượu của mình, uống vào hương vị sẽ khác.

 Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:

 - - Xem ra chúng ta được thơm lây rồi.

 Vào phòng bao ngồi xuống, Hàn Đông nói:

 - - Tối nay tôi và Lữ Nhạc muốn đi đến thăm Bộ trưởng Bộ Công an Nguyên Hằng Kiện, chỉ uống một chén thôi, mọi người uống nhiều một chút, hôm khác chúng ta lại uống với nhau.

 Tần Phương liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, khuôn mặt mỉm cười, trong mắt đầy ẩn ý, nói:

 - - Quan hệ của Hàn Đông với Bộ trưởng Nguyên rất thân.

 Hàn Đông nói:

 - - Đúng vậy, lúc trước Bộ trưởng Nguyên ở tỉnh Tây Xuyên, rất chiếu cố đến tôi, tôi trở về cũng phải đến hỏi thăm một chút.

 Tần Phương nói:

 - - Tối nay chúng tôi sẽ không khuyên anh uống rượu, nhưng hôm khác tôi mời, anh nhất định phải uống. Anh nể mặt tôi chứ?

 Hàn Đông cười, nói:

 - - Thể diện của chị Phương, lẽ nào tôi không nể chứ.

 Cho tới nay, Tần Phương rất khách khí với Hàn Đông, mỗi lần Hàn Đông đi Câu lạc bộ quên sầu, Tần Phương ít nhất đem một bình rượu vang đến, đây là đãi ngộ mà không phải người bình thường có thể được hưởng.

 Hàn Đông cảm nhận được, Tần Phương là có chuyện gì đó muốn giao lưu với mình, trong lòng cũng mong chờ.

 Rất nhiều khả năng, Tần Phương có thể đại diện nhà họ Miêu, nếu Tần Phương có nói ra, vậy mình sẽ ra tay giúp đỡ, liền danh chính ngôn thuận, sau đó có thể thuận lợi xây dựng quan hệ tốt đẹp với Miêu Đức Thanh rồi.

 Bữa cơm này ăn uống rất là vui vẻ, Hàn Đông và Lữ Nhạc đều chỉ rót một chén rượu chậm rãi uống, còn Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương, Tần Phương thì uống nhiều hơn một chút.

 Trong bữa cơm nói tới chuyện của Hàn Đông, Tần Phương cười, nói:

 - - Nếu thích hợp, tôi giới thiệu cho anh mấy người làm kỹ thuật điện tử thông tin qua nhé.

 - - Vậy tôi phải cám ơn chị Phương rồi.

 Hàn Đông giơ chén lên cụng với cô ta một cái rồi nói.

 Lộ Lợi Dương nói:

 - - Tần đại mỹ nữ, cô không được nhất bên trọng nhất bên khinh chứ, giới thiệu cho tôi vài hạng mục hợp tác chứ, để tôi có thể kiếm chút tiền lẻ.

 Tần Phương tức giận, nói:

 - - Anh kiếm được còn ít sao, tôi nói với anh nhé, tiền kiếm được nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, đây không phải là nói dối anh đâu.

 Hàn Đông thầm nghĩ đây là suy nghĩ trong lòng Tần Phương, xem ra cô ta hẳn là đã dần dần nhận thức được Miêu Đức Thanh cần có sự tiến bộ, không thể không vứt bỏ sản nghiệp khổng lồ đang có của nhà họ Miêu, chỉ có điều không biết bây giờ nhận thức của cô ta trước nguy cơ của nhà họ Miêu được đến đâu.

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.