Chương trước
Chương sau
“Chỉ cần vấn đề của Chu Tùng Đào không quá lớn, giúp cậu ta một tay cũng không có gì. Đương nhiên nếu cậu ta một chút vấn đề cũng không có, vậy là tốt nhất.”

Hàn Đông trong lòng quyết định chú ý, cũng coi như là đáp lại thành ý nhiệt tình này đối với Chu Tùng Đào.

Hơn nữa, Hàn Đông cũng muốn từ người Chu Tùng Đào, mở ra cánh cửa đột phá của hành trình tỉnh Việt Đông này.

Bởi vì Chu Tùng Đào là cán bộ cấp Cục phó của Sở Tài nguyên đất đai tỉnh Việt Đông, cho dù không phải loại gì quyền thế đặc biệt, nhưng chắc chắn biết nhiều điều có tác dụng, có lẽ trong tay anh ta có người dùng được, vậy thì từ cậu ta, tìm hiểu một số điều có tác dụng, vấn đề chắc không lớn.

Hơn nữa hiện tại Chu Tùng Đào cũng không biết thân phận cụ thể của Hàn Đông, xem Hàn Đông là người làm ăn buôn bán, nói chuyện cũng không có gì kiêng cữ, chỉ cần Hàn Đông từ từ dẫn dắt, cậu ta nhất định có thể nói lời thật.

Chu Tùng Đào một chút cũng không ngờ, người bạn học cũ vẫn luôn khiêm tốn trước mắt, không ngờ cấp bậc cao hơn mình một cấp rưỡi, hơn nữa bây giờ còn làm Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Văn phòng Nội các.

Cậu ta đoán chừng trong lòng có hơi buồn bực, cộng thêm cho rằng Hàn Đông không phải là người trong thể chế, hơn nữa còn là bạn học cũ, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè gì, kìm không nổi nói ra chuyện của người bên cạnh mình hoặc là những người bạn học khác mà mình biết.

Hàn Đông vừa nghe, vừa không kìm nổi tiếng thở dài trong lòng, “mọi người đều có chuyện, thời gian mấy năm không gặp, rất nhiều người đều gặp phải những việc muôn màu muôn vẻ.”

Chu Tùng Đào lúc này nói:

- Đại đa số bạn học cũ lớp đại học mình đều liên hệ, chỉ có cậu, còn có Kiều San San vẫn không có tin tức, tên tiểu tử cậu không phải là có việc gì với cô ấy chứ?

Hàn Đông cười ngượng một lúc, nói:

- Có thể có việc gì được chứ.

Chu Tùng Đào ha hả cười, nói:

- Tôi cảm thấy hơi bất thường, dù sao lần sau họp lớp, cậu phụ trách thông báo cho Kiều San San, ha ha.

Hàn Đông hỏi:

- Các bạn lớp mình làm ở tỉnh Việt Đông có bao nhiêu người?

Chu Tùng Đào nghĩ một lúc, nói:

- Tổng cộng có 7 người, ngoại trừ Phục Hiểu Vĩnh, còn Đậu Như Dật, Vu Lâm, Nhạc Bảo Hi, Tào Kiệt Hàn, Khuất Chí Tuấn. Đậu Như Dật và Khuất Chí Tuấn cũng đều làm trong thể chế, Khuất Chí Tuấn năm ngoài được đề bạt lên cấp Cục phó, là Phó bí thư Thành ủy thành phố Đông Nguyên, Đậu Như Dật làm cán bộ cấp Trưởng phòng, Cục Giao thông thành phố Phật Trung, ngoài ra Nhạc Bảo Hi đang mở công ty, bây giờ địa vị xã hội rất cao, Vu Lâm và Tào Kiệt Hàn đều là đi làm trong công ty lớn, đều là quản lý cấp cao.

Hàn Đông thở dài, nói:

- Xem ra mọi người đều sống khá tốt.

Có điều ngẫm lại thì cũng phải, mọi người đều cùng tốt nghiệp trường Đại học Yến Kinh, mặc dù công việc không nhất định là việc đúng chuyên môn, nhưng bất kể làm nghành nào, tố chất cơ bản đều ở đó, chỉ cần muốn làm, trừ phi vận may quá kém, nếu không thời gian vài năm là có thể làm nên chút sự nghiệp.

Chu Tùng Đào gật đầu, nói:

- Ừm, mọi người đều sống đâu vào đó rồi, đúng rồi, Hàn Đông cậu vẫn chưa nói rút cuộc làm gì nhỉ?

Hàn Đông cười, nói:

- Tôi mấy năm gần đây cũng coi là lăn lộn tàm tạm, bây giờ đang làm tại một công ty gọi là Tập đoàn thông tin Đông Thăng kiếm miếng cơm.

Nếu như là người ngoài Hàn Đông hoàn toàn có thể nói dối, như vậy không dễ dàng bị vạch trần.

Nhưng trước mặt bạn học cũ, Hàn Đông chỉ là có thể nửa thật nửa giả nói chuyện.

Mặc dù hắn không đi làm ở Tập đoàn thông tin Đông Thăng, nhưng nói ra hắn cũng được coi là một trong mấy ông chủ của Tập đoàn, ngoài ra còn có dì và mẹ, có chuyện gì cũng dễ che đậy.

Đám người Đường Lợi Ba cũng rõ cái rốt cuộc này, có điều bọn họ cũng không ngờ Hàn Đông sao lại bỗng nhiên nói đến một công ty như thế.

Chu Nguyên Thanh thì là đại khái nghe nói đến Tập đoàn thông tin Đông Thăng, biết nó là làm về máy tính và sản phẩm liên quan, xếp hạng đầu cả nước trong cùng ngành. Về phần Hàn Đông có quan hệ gì với công ty kia, thì gã không được biết rồi.

- Cậu nói Đông Thăng à, đây là công ty cực mạnh, máy tính của đơn vị mình, toàn bộ là Đông Thăng, hóa ra Hàn Đông cậu làm trong Tập đoàn Đông Thăng à, vậy chắc chắn kiếm rất nhiều tiền rồi, cụ thể làm việc gì thế?

Hàn Đông biết thể nào cậu ta cũng hỏi câu này, dù sao cậu ta cũng là bạn học cũ, mọi người đều muốn tìm hiểu một chút tình hình của bạn mình. Đây là việc thường tình của con người.

Sở dĩ nói mình làm trong Tập đoàn thông tin Đông Thăng, chính là vì Hàn Đông đối với Đông Thăng vẫn là tương đối hiểu rõ, tự phong cho mình cái chức vụ cũng rất dễ dàng.

- Mình ở tập đoàn làm công việc ở bộ phận kế hoạch, đề xuất ý tưởng nhỏ mà thôi.

- Không tồi à, không ngờ tên tiểu tử cậu có đầu óc này, Tập đoàn Đông Thăng mấy năm gần đây mở rộng phát triển nhanh như vậy, xem ra công lao của cậu cũng ở trong đó, đúng rồi, nghe nói Tập đoàn Đông Thăng rất có bối cảnh, là thật sao?

Hàn Đông lại mỉm cười:

- Điều này tôi cũng không biết, dù sao mình chỉ làm tốt công việc mình phụ trách, những cái khác cũng không tìm hiểu.

- Cậu…

Chu Tùng Đào thở dài một cái,

- Tính khí vẫn giống như ngày trước, mình nhớ có lần bảo cậu tham gia thi đấu bóng rổ, khuyên bảo mãi, cậu cũng không chịu.

Nói ra việc trước đây, Hàn Đông cũng cảm thấy rất thân thiết, cười nói:

- Cái này gọi là giang sơn dễ đổi bàn tính khó dời. Cậu làm ở Sở Tài nguyên đất đai, cuộc sống chắc tương đối dễ chịu, người đến cầu cửa cậu chắc không ít.

Chu Tùng Đào cười, nói:

- Đấy chỉ là nhìn qua bên ngoài mà thôi, dù sao mình trong cơ quan cũng không phải người đứng đầu, những người muốn làm việc, cũng không đến cầu mình. Tuy nhiên, phúc lợi gì gì đó, có một chút, cuộc sống cũng dễ dàng hơn một chút so với mấy ngành nghèo nàn, nhưng người soi mói bọn mình cũng không ít, lần trước người của Nội các Chính phủ đến Việt Đông điều tra, dính đến rất nhiều vấn đề như quy hoạch đất, chiếm dụng đất…có điều bọn họ đều đến dạo qua một vòng, không giải quyết được gì. Xã hội bây giờ, chỉ cần có quyền có tiền, việc gì cũng có thể giải quyết nhỉ? Dù là Nội các Chính phủ đến điều tra, cũng có người đi ổn thỏa bọn họ.

Hàn Đông thở dài, nói:

- Đúng vậy, xã hội bây giờ, chính là xã hội quan hệ, các loại mạng lưới quan hệ phức tạp đan xen nhau, một sự việc có khả năng liên quan đến đủ loại quan hệ, dính đến rất nhiều lợi ích, nếu thật sự muốn xử lý, chắc chắn là rất khó khăn đây.

Hắn là có cảm xúc mà bộc phát ra, sở dĩ lần này đồng ý Cao Minh Chân đề xuất phương án thành lập 2 tổ kiểm soát một âm thầm, một chính thức, Hàn Đông cũng là vì muốn làm cho rõ tình hình của tỉnh Việt Đông.

Nếu không như vậy, Hàn Đông cũng không thể dùng chiêu này, dù sao cái kiểu cải trang vi hành, nghe ra mặc dù tạo cho con người cảm giác sắc thái truyền kỳ, nhưng thực tế trong làm việc có rất nhiều người không ưa đấy.

Bản thân Hàn Đông làm Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, chỉ là người phụ trách của một ban nghành chức năng, mà không phải bậc lãnh đạo, làm như vậy càng phải chú ý chừng mực rồi.

Chu Tùng Đào ha ha cười:

- Xem ra cậu hơi có bức xúc ha, cậu ở Yến Kinh, dưới chân thiên tử, các loại quan hệ chắc chắn còn phức tạp hơn.

Hàn Đông nói:

- Tôi ngược lại không có gì, tỉnh Việt Đông là trận địa dẫn đầu làm cải cách mở cửa, có rất nhiều sự việc sự vật mới mẻ không ngừng xuất hiện, có đủ loại lợi ích khúc mắc, tình hình cũng không khá hơn chút nào.

- Hàn Đông cậu nói cái này quả thật đúng, tôi làm trong Sở Tài nguyên đất đai mấy năm nay, quả thực cũng gặp và thấy một vài sự việc, kinh tế của tỉnh Việt Đông mau chóng phát triển, thành phố không ngừng mở rộng, địa chính sự dụng rất nhiều phương diện, sử dụng đất đai thì có rất nhiều công việc cần làm, có một vài công ty có đường chạy, rất nhiều việc làm được dễ dàng, cho dù không phù hợp với quy định thì sao chứ, có vài công ty có bối cảnh lớn đến phát sợ, cho dù chúng ta là Giám đốc sở, cũng chỉ có thể cúi đầu lắng nghe làm theo yêu cầu của người khác.

- Thật không, xem ra việc ở Sở Tài nguyên đất đai các cậu cũng thật không ít à, dù sao trên đường đi cũng không có việc gì, cậu bày cho mình chút ít, để mình cũng tăng thêm phần hiểu biết, thế nào?

Hàn Đông mỉm cười, nói.

- Ha ha cậu là người dưới chân thiên tử, luận về kiến thức chắc chắn là không có vấn đề gì.

Chu Tùng Đào cười nói, cậu ta mặc dù nói như vậy, nhưng lại bắt đầu diễn biến theo chủ đề của Hàn Đông, bắt đầu giảng giải cậu ta trong công việc gặp vấn đề gì, giảng bối cảnh của một vài công ty lợi hại cỡ nào, giảng một vài cái gọi là chuyện sau rèm.

Chu Nguyên Thanh thấy thế, đi ra quầy phục vụ lấy hai chai bia tới.

Hàn Đông cười, nói:

- Vừa uống rượu vừa nói chuyện, bạn cũ lâu năm không gặp, nghe chuyện xưa của cậu cũng cảm thấy thân thiết.

- Ha ha, cấp dưới của cậu khá nhanh nhẹn đấy.

Chu Tùng Đào nhận lấy bia, thở dài nói một câu,

- Hàn Đông cậu nếu đã làm lập kế hoạch, lần này đi Việt Đông có dự định gì không, lẽ nào Đông Thăng chuẩn bị làm chút gì ở tỉnh Việt Đông?





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.