Tô Trọng Vy nghiêm túc xem qua bài văn của Hàn Đông, ông ta cảm thấy Hàn Đông có ý chuyện bé xé thành to. Dù sao bây giờ thời tiết hạn hán, một chút cũng không giống có mưa to, càng đừng nói đến thảm họa lũ lụt.
- Hàn Đông tên này không đơn giản vậy, trước đó hắn cũng từng viết qua vài bài, mỗi một bài văn đều nêu rõ, đều có ý sâu sắc lần này không biết hắn muốn làm gì?
Tô Trọng Vy tuy đã quyết định sẽ dựa theo đề nghị của cha là Tô Đức Hạ, sau này chủ yếu là làm việc, cố gắng phối hợp với Trung Ương, nhưng lòng cảnh giác đối với dòng họ Hàn và Hàn Đông, điểm này không thể giảm bớt.
Bản tin của Hàn Đông, khiến Tô Trọng Vy có chút nghi ngờ, vì dựa theo tình hình thông thường, bây giờ cái Hàn Đông cần làm, khả năng lớn nhất là tiến hành khảo sát công việc chống hạn, ví dụ các đơn vị có xem trọng không, nguồn vốn thu nhập chống hạn có được đưa đến các cơ sở không. Nhưng Hàn Đông viết ra bản tin này còn đặc biệt nói lên chống hạn không quên ngừa lũ, trọng điểm không phải về chống hạn, mà còn nhấn mạnh tính quan trọng của vấn đề ngừa lũ.
Đối với người bình thường mà nói, đây là một việc hết sức buồn cười, dường như là một người có suy nghĩ bình thường, cũng không viết lên một bản tin như vậy.
Chẳng qua, tuy Hàn Đông chỉ là một cấp giám đốc sở, nhưng Tô Trọng Vy đã bắt đầu xem trọng người thanh niên này. Cho nên đối với ngôn luận của Hàn Đông, đặc biệt là những luận điệu có chút ngược ngạo, thì càng phải xem trọng hơn.
Nếu Hàn Đông biết bây giờ Tô Trọng Vy đã bắt đầu xem trọng lời của mình, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Dù sao Hàn Đông hiện tại, cùng với Tô Trọng Vy không phải cùng một cấp bậc, được y nhớ đến, chắc hẳn là khó chịu.
Bây giờ, trong lòng Hàn Đông, chỉ là muốn, cố gắng hết sức mình, trước khi có đại hồng thủy, nên vì dân làm một số việc có ích.
Tuy Hàn Đông cũng biết, hành vi của mình, sẽ gây nên nhiều người không hiểu, thậm chí là châm chọc, phản cảm.
Nhưng Hàn Đông biết, điểm cá nhân vinh nhục như vậy, làm sao có thể so với lợi ích to lớn của nhà nước, với dân.
Cho nên, bây giờ Hàn Đông đang cố dùng hết khả năng của mình, hy vọng sẽ dẫn đến nhiều người xem trọng.
Sáng sớm, Hàn Đông đã cho triệu tập cuộc họp, mời mọi người tham dự, chủ yếu là ba nhóm khảo sát do Cao Minh Chân tổ chức.
Với ba nhóm này, đến lúc đó một theo hướng Đông Bắc, ngoài ra hai nhóm khác sẽ dọc theo Trường Giang, chủ yếu là tiến hành khảo sát, kiểm tra công việc chống hạn.
- Công việc của phòng kiềm soát, chính là phải có tính dự kiến, vấn đề sẽ gặp phải, làm được phòng ngừa chu đáo, cho nên lần này mọi người tham gia, nhất định phải dùng thái độ nghiêm túc làm việc, nhẫn nại, cẩn thận triển khai công việc, đối với dữ liệu được đề cập đến, thiết bị, phương án, đều phải tiến hành kiểm tra. Tôi biết, có khả năng nhiều người không hiểu công việc của chúng ta, không phối hợp, cho nên chúng ta nhất định phải có thái độ làm việc xông xáo, chứng thực công việc khảo sát. Đối với đơn vị không phối hợp, cá nhân, mọi người phải làm bản ghi chép tương quan, đến lúc đó phòng kiềm soát tiến hành thông báo đối với các bộ phận liên quan…
Trong buổi họp, Hàn Đông nói đến tính quan trọng của công việc khảo sát, cùng với một số vấn đề gặp phải, đều nhấn mạnh.
Mặc kệ người khác có hiểu hay không, ủng hộ hay không, ít ra Hàn Đông đã cho phòng kiềm soát tiến hành công việc xác thực là được.
Bởi vì Hàn Đông tin ký ức của mình không sai, như vậy khi đại hồng thủy đến, sẽ chứng minh được dự kiến của mình, với những người châm biếm, không phối hợp, đến lúc đó sẽ lấy cái này ra nói.
Người tham gia cuộc họp, đều do Cao Minh Chân khéo léo chọn lựa.
Đối với công việc sắp xếp của Hàn Đông, hiện tại Cao Minh Chân đang cố gắng hoàn thành tốt, cho dù không lý giải hay hiểu rõ.
Đây chính là vấn đề về thái độ làm việc, trước tiên là thái độ đoan chính, những cái khác phải tiến hành ở điều kiện tiên quyết. Cao Minh Chân tin tưởng bản thân phối hợp hỗ trợ, Hàn Đông nhất định sẽ để trong mắt, như vậy dù công việc của mình có hơi thiếu sót, nhưng Hàn Đông cũng nhất định không để trong lòng.
Sau buổi họp, Hàn Đông cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị.
Sau đó Hàn Đông cho gọi Cao Minh Chân đến phòng làm việc của mình, nói:
- Chủ nhiệm Cao, lần này đích thân anh dẫn theo một nhóm, đến hai tỉnh của trung du Trường Giang đi một chuyến, cố gắng xác thực công việc, trọng điểm kiểm tra thiết bị chống lũ, những cái khác có thể không quản. Còn về thái độ của những người khác, anh không cần lo lắng, phòng kiểm soát chính là hậu thuẫn kiên cường của anh, chỉ cần vì công việc, sẽ không có gì đáng sợ.
Cao Minh Chân gật đầu, nói:
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo căn dặn của anh, làm tốt công việc khảo sát lần này. Tuy nhiên, điều tôi lo lắng là, dù chúng ta có nghiêm túc khảo sát, bên dưới can thiệp đến những bộ phận cụ thể, có sửa đổi không, là một vấn đề. Nếu không sửa đổi, công việc khảo sát sẽ không có tác dụng thực sự, một khi có thảm họa, tổn thất sẽ không thể tránh khỏi.
Hàn Đông nói:
- Chúng ta chỉ cần nỗ lực, có thể sẽ thay đổi được một số thứ, nhưng nếu chúng ta không quan tâm đến, thì sẽ không thể thay đổi hiện trạng, chỉ cần có một phần trăm cơ hội, chúng ta cũng phải cố gắng.
Đối với thái độ của Hàn Đông, trong đáy lòng của Cao Minh Chân cũng thấy nghi ngờ.
Nên biết rằng, có đại hồng thủy không, điều này dường như không liên quan gì đến bối cảnh gì đó, hay trí tuệ chính trị nào đó của hắn. Về chuyện này, thông tin mà Hàn Đông nắm được không nhất định nhiều hơn so với người khác, cũng không hữu dụng so với người khác, nhưng lòng tự tin của Hàn Đông lấy từ đâu ra?
Nói thật, Cao Minh Chân rất muốn hỏi Hàn Đông rốt cuộc vì cái gì. Nhưng anh ta cũng biết hỏi chỉ nói lên mình là thằng ngốc, cho nên không nói nhiều, sau khi nói về chi tiết khảo sát, liền cáo từ.
Vừa tiễn Cao Minh Chân, Hàn Đông liền nhận được cú điện thoại của Phó trưởng ban thư ký Nghê Tuấn Khả, cho gọi Hàn Đông đến một chuyến.
Hàn Đông đại khái hiểu được chuyện vì sao Nghê Tuấn Khải cho gọi mình, chỉ là không biết thái độ của y là thế nào.
Rất nhanh Hàn Đông đã đến văn phòng của Nghê Tuấn Khải, Nghê Tuấn Khải liền mời Hàn Đông ngồi, lấy ra tờ báo trên bàn, thẳng thắn hỏi:
- Bản tin này do Hàn Đông anh viết à?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Nghê Tuấn Khải hút một hơi thuốc, lại hỏi:
- Bây giờ toàn quốc đang chống hạn, Hàn Đông anh đột nhiên viết cái tin này, thật ra có mục đích gì? Tiếp theo phòng đkiểm soát sẽ tăng cường tốc độ làm việc?
Hàn Đông nói:
- Nhân viên khảo sát phòng chống lũ tôi đã cho cử đi rồi, chủ yếu là phòng ngừa chu đáo, trước tiên nên làm vài công việc…
Đem cách nghĩ của mình nói qua một phen, Nghê Tuấn Khải là cấp trên của phòng kiểm soát, nếu anh ta đã hỏi đến, Hàn Đông chỉ còn biết nói rõ chi tiết.
Trên thực tế, phòng kiểm soát nếu có động tĩnh lớn nào, tốt nhất nên trao đổi với Nghê Tuấn Khải. Chẳng qua Hàn Đông xác thực có chút hơi vội, cho nên đã đem công việc đặt ngay phía trước.
Nghê Tuấn Khải nghe giải thích của Hàn Đông, trong lòng cũng nghi ngờ rất lớn, anh ta không biết Hàn Đông rốt cuộc muốn làm gì.
“Lần trước anh ta cho người đến kiểm tra vấn đề đất đai của nông dân tỉnh Việt Đông, kết quả đã liên lụy chuyện lớn như vậy, bây giờ lại đột nhiên kiểm tra phòng ngừa gì đó, chẳng lẽ có suy nghĩ gì chăng?”
Nghê Tuấn Khải âm thầm cân nhắc trong lòng,
“Tên nhóc này, trong đầu không biết đang cân nhắc chuyện gì, bây giờ đang yên lành, phòng kiểm soát không đến khảo sát công việc phòng chống hạn, mà đem mục tiêu đặt ở vụ chống lũ, khiến người khác nghĩ không thông, một khi không tốt, có khả năng sẽ khiến người khác cười.”
Nên biết, ông trời có mưa hay không, chính là ai cũng không nói rõ được. Tuy dự báo thời tiết của hiện nay chuẩn xác hơn nhiều so với ngày xưa, nhưng chỉ có thể dự báo tình hình thời tiết trong vài ngày gần, còn chưa nhất định là chính xác. Mà Hàn Đông lại cho ngăn ngừa Đại hồng thủy, quả thực có chút khiến người khác nói mộng hay lo vô cớ, đến lúc đó có khả năng sẽ là kết cục khiến người khác chê cười.
Nhưng, Nghê Tuấn Khải cũng biết thân phận của Hàn Đông, Hàn Đông làm như vậy, anh ta tuy không hiểu, nhưng chỉ cần không phạm phải sai lầm nào, Nghê Tuấn Khải cũng không thể can dự được. Dù sao Hàn Đông có làm ra vấn đề nào, đến lúc đó cũng sẽ có người giúp hắn.
Nói được vài câu, Nghê Tuấn Khải đã cho Hàn Đông quay về.
Tiếp theo vài ngày nữa, nhân viên của phòng kiểm soát, liền đến dọc tuyến Trường Giang và Tùng Hoa, bắt đầu tiến hành công việc phòng chống thiên tai, làm đến mức, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Dù sao bây giờ mọi người đều đang đặt tâm tư vào mặt nên chống hạn thế nào, từ Trung Ương cho đến Tỉnh thành, tới các thành phố, đều nhấn mạnh công việc này.
Lúc này phòng kiểm soát bỗng nhiên làm trái lại, cho dù là ai, e là không hiểu được, cũng không thể hành động thực tế phối hợp
Do đó, công việc của phòng hành động tiến hành rất gian nan, đến mức, lúc nào cũng phải xem sắc mặt người khác.
Tuy nhiên biểu hiện của họ rất tích cực, nên kiểm tra vẫn tạm ổn.
Chỉ là, ông trời dường như không tốt, thời tiết luôn nóng bức, một chút mưa cũng không có, càng đừng nói đến lũ lụt.
Rất nhiều người thậm chí bắt đầu chế giễu người của phòng hành động lo lắng vô cớ, còn có người chỉ trích Hàn Đông hoàn toàn làm trò cười cho thiên hạ.
Hàn Đông liên lạc với vài người, bao gồm Chu Tùng Đào của tỉnh Mân Nam cùng với Hồng Tiến Phong phía bên tỉnh Tây Xuyên, Tôn Hải Quần, Chu Khải Kiệt, Chu Chính, Trần Dân, Hoàng Văn Vận, Tả Nhất Sơn, Thẩm Tòng Phi đều gọi điện đến quan tâm.
Ngoài ra, Triệu Nhạc là Phó trưởng ban Tổ chức Trung Ương, cũng gọi đến nói chuyện với Hàn Đông.
Hàn Đông cảm nhận được, tuy mọi người không nói rõ, nhưng với hành vi của mình hơi nghi ngờ, thậm chí hơi lo lắng.
Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không còn cách giải thích nhiều nữa, vì trong trí nhớ của hắn, là không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, hắn cũng không còn cách để nói với người khác.
Cho nên, tất cả chỉ còn để sự thật chứng minh.
“Bây giờ những ai đã cười mình làm trò cười cho thiên hạ, tương lai chắc hẳn sẽ cười không nổi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]