Cô ấy đang mặc váy hai dây, cổ trắng nõn giống như cổ thiên nga, gương mặt cũng được trang điểm rất tinh tế, ưu nhã, vừa cười vừa nói, tràn đầy vẻ mê hoặc.
Đôi chân của cô ấy thẳng như cây bút, trắng rất bắt mắt, dưới phối hợp với chiếc váy đen, khiến người khác vừa thấy không khỏi lập tức cúi dưới chân của cô ta.
Hàn Đông khi vừa nhìn cô ấy, không kiềm chế có cảm giác choáng váng.
Nói thật, thời gian mà Hàn Đông và Tần Phương quen nhau cũng không ngắn, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy cô ta ăn mặc như vậy. Ngày trước mỗi lần nhìn thấy Tần Phương, tuy cũng cảm giác cô ấy rất quyến rũ, nhưng vẫn có cảm giác hàm xúc, lần này cảm thấy cô ấy thực sự mê hoặc lòng người.
- Có Tần đại mỹ nhân ở đây, tôi đương nhiên phải nhanh chóng đến đây.
Hàn Đông cười nói.
Là một đàn ông, dù hắn có phải đào hoa hay không, một khi nhìn thấy người đẹp, trong lòng không khỏi vui sướng, tư duy cũng trở nên hoạt động nhiều hơn so với bình thường, đây đều là phản ứng bình thường.
Lộ Lợi Dương cười nói:
- Hàn Đông anh nói cũng là sự thật, Tần đại mỹ nhân hôm nay thực sự sáng chói, lúc nãy tôi cùng đi chung với cô ấy, trên đường đi khiến nhiều người ngưỡng mộ. E là trong lòng nhiều người mắng chửi đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu...
- Miệng chó không nói được câu hay.
Tần Phương tức giận mắng một câu,
- Ngay cả phân trâu anh cũng không bằng.
Lộ Lợi Dương cười hì hì, nói:
- Đúng vậy, tôi biết được mình mà, cho nên lúc nãy trong lòng tôi cũng âm thầm vui sướng, cũng không dám mong muốn cái gì.
- Không thèm nói với anh nữa.
Nhìn thấy bộ dạng đùa cợt của anh ta, Tần Phương không còn hơi sức liền liếc anh ta một cái, quay sang nói với Hàn Đông:
- Gần đây Hàn Đông anh bận đến nỗi không thấy bóng dáng luôn...
- Đúng, khiến Tần đại mỹ nhân của chúng ta nhớ chết, quả thật là ăn không ngon ngủ không yên, người cũng gầy đi nhiều, tối nay có thể gặp được, nên nhanh chóng ăn mặc thật gợi cảm...
Lộ Lợi Dương vừa nói, vừa nhìn ánh mắt sắc bén của Tần Phương, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nói:
- Tôi nói cũng là sự thật mà, dù sao mọi người cũng nhìn thấy được...
- Nhìn được cái gì? Tên này, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, cũng không biết nghĩ việc chính.
Tần Phương nhìn Lộ Lợi Dương, gương mặt đã đỏ ửng lên, lại thêm hương vị hơn so với lúc trước, khiến người khác càng xao động thêm.
Hàn Đông tự than trong lòng, Tần Phương này quả thật là báu vật tuyệt đại, khí chất quyến rũ, trong lúc cười nói, mang đến cho người khác cảm giác mê hoặc, e là khả năng khống chế kém một chút, sẽ bị cô ta hút hồn.
Cũng may Hàn Đôngg qua hai kiếp người, lại gặp qua nhiều người đẹp, hơn nữa Lữ Nhạc, Kiều San San, Bạch Vũ Giai đều là tuyệt sắc giai nhân, sức miễn dịch đối với người đẹp cũng cao hơn so với người bình thường. Nếu không, tiếp xúc nhiều với Tần Phương, chắc chắn sẽ không kiềm chế được sức tưởng tượng. Còn bây giờ, Hàn Đông đã xem Tần Phương là bạn, nhìn thấy cô ấy quyến rũ xinh đẹp, cũng từ trong đáy lòng cảm thấy vui vẻ, không có ý nghĩ khác.
Nói đến bạn bè, từ cái lần đi du lịch Hải Nam vào lần trước gặp phải Bạch Vũ Giai, quan hệ giữa Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai cũng kéo gần lại rất nhiều, cách hai ngày thì hai người họ cùng nhau dạo phố, hoặc cùng đi uống cà phê, nghe nhạc, quả thật giống như là chị em ruột vậy.
Đối với quan hệ giữa họ, Hàn Đông vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.
Vui mừng vì, hai người họ đều là người phụ nữ quan trọng của Hàn Đông, họ có thể đánh giá lẫn nhau, đối xử hòa thuận, đó chính là việc mà Hàn Đông luôn ao ước trong mơ.
Lo lắng là, bây giờ Lữ Nhạc vẫn chưa biết mối quan hệ thật sự của Hàn Đông và Bạch Vũ Giai, bây giờ họ lại rất thân mật, nếu ngày nào đó Lữ Nhạc biết Bạch Vũ Giai cũng là người đàn bà của Hàn Đông, không biết phản ứng của cô ấy như thế nào.
Việc này luôn khiến cho Hàn Đông vô cùng đau đầu.
Hàn Đông cũng biết, trên thế giới không có bức tường nào gió không lọt qua được, còn Bạch Vũ Giai lại là ngôi sao sáng, người chú ý đến cuộc sống của cô ấy thì rất nhiều, mối quan hệ giữa mình và cô ấy, dù sao cũng là một vấn đề.
Chẳng qua, tạm thời Hàn Đông cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề, do đó chỉ biết học theo đà điểu, khi gặp phải nguy hiểm và khó khăn, sẽ vùi đầu vào trong cát, đối với những việc khác không quản, tất cả sẽ nghe theo lệnh trời.
Chỉ có ba người dùng cơm, thức ăn đã sớm được chọn, uống loại rượu vang Lafite do Tần Phương chọn, giá cả không hề rẻ.
Nói ra, Hàn Đông uống rượu miễn phí của Tần Phương, dựa theo giá ngoài thị trường, cộng lại cũng là một con số lớn.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng biết, đến được tầng lớp này, mọi người chú ý không phải chai rượu mấy chục ngàn, mà chú ý đến lợi ích chung.
Nếu không, Hàn Đông cũng không ngồi đây cùng với Tần Phương, Lộ Lợi Dương ăn cơm.
Hàn Đông không phải tuýp người thích tiếp đãi, không có yêu cầu thì Hàn Đông cũng không đi ăn cùng với người ngoài.
Nhưng cùng với Lộ Lợi Dương, Tần Phương hai người. Hàn Đông thể hiện rất tùy ý, dù sao là bạn bè với nhau, đối xử với nhau cũng không tệ.
Sau khi uống rượu vào, gương mặt của Tần Phương càng đỏ ửng lên, cổ trắng nõn, cũng hơi đỏ lên, chỉ là phần ngực chiếc váy không che lại, nên càng trắng hơn.
- Tần Phương, sao cô không cạn vài ly với Hàn Đông?
Lộ Lợi Dương cười nói,
- Hàn Đông rất hiếm khi lộ diện, lần này không nắm lấy cơ hội, lần sau không biết đợi đến khi nào.
Tần Phương hơi bất mãn nhìn anh ta một cái, nói:
- Anh không lên tiếng, không ai nói anh bị câm đâu.
- Tôi chỉ muốn tốt cho cô, suy nghĩ cho cô thôi.
Lộ Lợi Dương cười nói, đôi mắt lại nhìn sang Hàn Đông, thỉnh thoảng quay qua Tần Phương.
Anh ta cũng là người thông minh, đương nhiên nhìn được, người phụ nữ Tần Phương này dường như có chút bất thường đối với Hàn Đông.
Tuy phía sau Hàn Đông có thế lực mạnh của nhà họ Hàn, đồng thời tiềm năng của hắn cũng vô tận, do đó chỉ cần là người sáng suốt có lẽ sẽ nhìn được giá trị của hắn, sẽ nghĩ cách dựng mối quan hệ với hắn.
Nhưng với Lộ Lợi Dương, thái độ của Tần Phương đối với Hàn Đông, đã có chút vượt qua ngoài ý tốt và đầu tư, giống như có thêm một số thứ. Chỉ với cách ăn mặc vào tối nay của cô ấy đã biết, tuyệt đối không phải mặc cho Lộ Lợi Dương xem.
Ngoài ra, hôm nay Lộ Lợi Dương chủ động chạy đến tìm Hàn Đông, thực tế cũng vì trước đó Tần Phương đã gọi cho anh ta, nói đã lâu không gặp, cho anh ta sắp xếp một chút.
“Hì hì, xem ra cô tiểu góa phụ Tần Phương này, dường như hơi động lòng đối với Hàn Đông.”
Lộ Lợi Dương cầm ly rượu vang, hơi lắc nhẹ, trong lòng lại cân nhắc,
“Tên nhóc Hàn Đông này rất bảnh bao, tương lai phát triển, là người đẹp cũng không kiềm chế được yêu thích hắn. Tuy mình cũng hơi bảnh bao, nhưng cảm giác tương lai không được tốt so với Hàn Đông. Chỉ là không biết hai người họ cùng đi chung vào khi nào, thật quá hời đối với Hàn Đông, mùi vị của tiểu góa phụ này, chắc rồi.”
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Lộ Lợi Dương, liền có chút ám muội và bỉ ổi.
Tần Phương vốn dĩ bị anh ta trêu cảm thấy hơi ngượng, lúc này nhìn thấy bộ dạng cười giỡn của anh ta, ánh mắt không ngừng nhìn sang mình và Hàn Đông, không khỏi càng xấu hổ hơn.
- Tôi còn điểm đặc sắc nào không có.
Tần Phương đứng lên nói một câu, liền trợn mắt nhìn Lộ Lợi Dương, đi ra khỏi phòng.
Lộ Lợi Dương không kiềm được cười ha hả lên, lập tức hạ giọng xuống nói với Hàn Đông:
- Xem ra cho tôi đoán trúng rồi, cô góa phụ bé nhỏ này có ý với anh đấy, Hàn Đông anh nên nắm chắc đó, hì hì...
- Anh Lộ anh có thể đừng quá phóng túng được không, anh tưởng ai cũng giống anh được sao, nhìn thấy người đẹp muốn tự sở hữu.
Hàn Đông thật sự vô lời với Lộ Lợi Dương.
Lộ Lợi Dương cười hì hì nói:
- Tôi nói là sự việc, anh không thể phụ lòng của người ta đấy, tuy cô ấy là góa phụ, nhưng vẻ đẹp đó, tuyệt đối là cực phẩm...
Hàn Đông làm giáng đoạn lời của anh ta, nói:
- Anh Lộ, đùa giỡn kiểu này thì thôi, tôi thì không sao, thể diện của người phụ nữ thì không được. Mọi người là bạn bè, cùng vui vẻ là được rồi.
Lộ Lợi Dương thở dài một tiếng, nói:
- Tôi thật sự phục anh, người ta cũng không nhất định bắt anh chịu trách nhiệm...
Nhìn thấy Hàn Đông lại nói, Lộ Lợi Dương đưa tay lên nói:
- Được rồi, tôi không nói nữa, tôi ăn đây, được ăn thì nên nắm lấy cơ hội ăn, không thì quá hời đối với người khác.
Anh ta là một câu hai nghĩa, có chút khẩu vị “Có hoa thì nên hái trước, không thì chỉ còn lại nhánh cây”
Đối với Hàn Đông chỉ biết cười khổ không nói được một tiếng.
Lúc này Tần Phương đẩy cửa vào, vẻ mặt tức giận nói:
- Tức chết đi, giống như miếng cao dán vậy...
Hàn Đông hỏi:
- Sao thế, ai chọc giận chị Phương vậy?
Lộ Lợi Dương cũng nói:
- Đúng đó, ai đáng ghét vậy, lại dám trêu chị Phương, xem chúng tôi xử nó thể nào.
- Một tên ra vẻ ta đây.
Tần Phương lấy hết sức nói, cầm ly rượu lên, một hơi uống hết nửa ly rượu còn lại.
Lập tức cô ấy phát hiện ra vấn đề, ly rượu này là của Hàn Đông, ly của cô ấy ở phía bên phải, lúc này gương mặt của cô ta càng đỏ ửng lên.
Lộ Lợi Dương cười lên, đang muốn nói đây không phải hôn gián tiếp sao, tuy nhiên nhìn thấy biểu hiện của Hàn Đông, liền chuyển đề tài, nói:
- Ai chọc giận Tần đại mỹ nhân đến vậy, nên xử mới được...
- Mày xử thử xem.
Bên ngoài vang lại giọng đầy ngang tàng, liền đẩy cánh cửa ra.
Trong miệng Long Diệu Quân đang ngậm cây tăm, tự cho là ta đây ung dung tiến về trước, bất chấp nói:
- Ai lại ngang tàng, muốn xử tao à, bây giờ đứng... ra đây.
Lời của anh ta tỏ vẻ hơi ngập ngừng một tí, vì anh ta nhìn thấy Hàn Đông.
Về phía Lộ Lợi Dương, anh ta cũng quen, tuy nhiên không để trong lòng, dù sao ba của Lộ Lợi Dương đã nghỉ hưu, tuy sức ảnh huởng không phải nhanh chóng mất đi, nhưng Long Diệu Quân đã không để trong lòng.
Chỉ là tên Hàn Đông không dễ chọc, cho nên tính ngang tàng của Long Diệu Quân, nhất thời đã giảm xuống rất nhiều,
- Tưởng là ai, thì ra Hàn Đông cũng ở đây à, hèn gì Tần Phương không nể mặt gì hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]