- Không thể tưởng tượng được Hàn Đông lại đích thân đến thăm ông.
Vợ Trương Hồng Quang ngồi trước giường bệnh, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho ông.
Vừa rồi Hàn Đông và Trương Hồng Quang hàn huyên đến nửa tiếng đồng hồ, hai người từ sự lạ lẫm ban đầu chuyển dần tới nói chuyện vô cùng hợp ý. Nếu không phải do sức khoẻ của Trương Hồng Quang không cho phép, có lẽ cho dù nói chuyện đến một tiếng đồng hồ cũng không sao.
Bây giờ mặt Trương Hồng Quang hơi ửng đỏ, có vẻ kích động.
- Hàn Đông tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại rất có suy nghĩ. Trước đây tôi đã coi thường hắn, xem ra trước khi hắn đến đây, những thành tích mà hắn có được, cũng không phải hoàn toàn do có thế lực sau lưng chống đỡ.
- Nhưng hắn còn trẻ tuổi quá, chắc cũng khoảng ba mươi tuổi?
- Đây chính là chí lớn không đợi tuổi. Chẳng trách Hàn Đông có thể có được sự coi trọng của Nam Tuần Trưởng, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Vẻ mặt Trương Hồng Quang có vẻ xúc động, ông là cán bộ cấp Thứ trưởng, tuy vì nguyên nhân sức khoẻ mà phải về hưu, nhưng đối với người kế nhiệm của mình, ông cũng có thăm dò tìm hiểu, nên cũng có hiểu biết đại khái về tình hình của Hàn Đông.
Vốn dĩ, ông cảm thấy Hàn Đông có lẽ chủ yếu dựa vào những mối quan hệ của gia đình, mới có thể thuận lợi mà nhanh chóng phát triển như thế. Nhưng sau khi nói chuyện, đặc biệt là Hàn Đông đã nói chuyện về rất nhiều lĩnh vực với ông, mới khiến ông cảm thấy Hàn Đông không phải là loại người chỉ dựa vào bối cảnh mà không ngừng thăng quan tiến chức như ông tưởng tượng.
Trước đó, Trương Hồng Quang cũng có ý hướng Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc tiếp nhận vị trí của ông. Dù sao hai người cũng đã làm việc trong cùng bộ máy trong thời gian không ngắn nữa, ít nhất Tống Kiến Quốc cũng khá hiểu rõ tư tưởng công việc của ông, về nhiều mặt cũng có sự nhất trí với nhau. Ông lo lắng người khác lên vị trí Chủ tịch thành phố, sẽ tham vọng viển vông mà suy nghĩ theo một hướng khác, đi theo một lý niệm khác. Như thế những cơ sở mà trước đó ông đã xây dựng cho thành phố Ninh Hải cũng bị lãng phi mất.
Trong màn đêm, thành phố Ninh Hải chìm trong ánh đèn xa hoa.
Là một thành phố duyên hải cấp phó tỉnh, so với các thành phố ở đất liền, thành phố Ninh Hải phồn hoa hơn nhiều. Thậm chí còn phồn hoa hơn nhiều so với Trung, Tây Bộ.
Hàn Đông chậm rãi đi trên đường, cảm thụ những cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt này.
Là Chủ tịch thành phố của thành phố này, Hàn Đông bây giờ là dùng ánh mắt của một ông chủ để đánh giá tất cả. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Là Chủ tịch thành phố, sự phát triển của thành phố Ninh Hải, cũng là chức trách chủ yếu của Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông mới chỉ vừa mới đến, cũng chưa quen thuộc lắm với tình hình của Ninh Hải. Đồng thời quan trường của Ninh Hải, cũng khá phức tạp, Hàn Đông không thể nào dựa vào luồng tư tưởng của mình để phát triển thành phố Ninh Hải.
- Xem ra Lâm Dũng này là một người rất tinh tế, Trương Hồng Quang cũng khá tán thưởng con người này. Nhưng có điều con người này có chút ngạo mạn, nhưng năng lực làm việc lại rất tốt.
Hàn Đông vừa đi, vừa nhớ lại những gì vừa nói chuyện với Trương Hồng Quang vừa rồi,
- Có lẽ Lâm Dũng có năng lực làm việc không tồi, nhưng năng lực làm việc là một mặt, thái độ cũng rất quan trọng. Dù sao những người có năng lực thật ra cũng rất nhiều, nhưng người vừa có thái độ tốt vừa có năng lực tốt, lại rất đáng quý.
- Mặt khác, Lâm Dũng là một trợ lý Chủ tịch thành phố, lại kiêm Cục trưởng cục Công an, vị trí này rất quan trọng. Nếu y không đứng về phía mình, trong công việc của mình sẽ có rất nhiều thuận lợi.
- Chỉ có điều, người này nên xử lý như thế nào? Y là cán bộ cấp Giám đốc sở, là do tỉnh quản lý, điều chỉnh. Cho dù mình tìm được vấn đề của y, thì cũng không thể khiến người của mình chiếm cứ vị trí này được. Kết quả cuối cùng, rất có thể chỉ lãng phí sức lực mà không làm được gì cả. Vừa đắc tội với người, mà cũng không thực hiện được ý đồ của mình.
Từ Trung tâm u bướu bệnh viện Nhân dân đến Nhà khách Uỷ ban nhân dân thành phố, ước chừng cũng không đến hai km. Hàn Đông cũng không gọi xe, vừa đi vừa suy nghĩ một chút về tình hình hiện tại.
Hàn Đông cảm giác bây giờ như đang sa vào một tấm lưới rất mờ mịt, bản thân hắn muốn xê dịch một chút, nhưng cũng rất gian nan.
Hoàn cảnh như vậy, đối với năng lực làm việc của Hàn Đông, có thể nói là một khảo nghiệm rất lớn.
Hàn Đông ở tỉnh Giang Việt không có thế lực gì, cho nên Hàn Đông muốn điều chỉnh cán bộ ở thành phố Ninh Hải, chỉ có thể mượn lực đẩy lực, chứ không dễ gì đi con đường cấp trên. Cho dù lực lượng của Hàn Đông có hùng hậu hơn nữa, thì cũng không có khả năng trực tiếp can dự vào việc miễn nhiệm và bổ nhiệm cán bộ cấp sở. Mà Hàn Đông muốn điều chỉnh, lại chủ yếu là cán bộ cấp Giám đốc sở. Những người này lại là lực lượng trung kiên trong quan trường thành phố Ninh Hải.
Đương nhiên, lần này Hàn Đông tự mình đi thăm Trương Hồng Quang, cùng nói chuyện thân mật với ông, cũng có thu hoạch.
Trương Hồng Quang cũng giới thiệu một chút tình hình, ngoài ra cũng chỉ ra một vài cái tên, chắc chắn cũng là những người mà ông tương đối tin tưởng. Những người này phần lớn có thể tranh thủ được, như thế có thể khiến Hàn Đông nhanh chóng xây dựng được nền móng của riêng mình.
- Ông chủ, cho một bao thuốc lá Trung Hoa.
Khi Hàn Đông suy nghĩ, rất thích hút thuốc. Lần này vừa lúc ra ngoài đi thăm Trương Hồng Quang, Hàn Đông lại không mang theo thuốc lá. Đi được một đoạn đường, thấy một cửa hàng nhỏ bên đường, Hàn Đông liền đi về phía đó.
- Loại mềm hay cứng?
- Mềm.
- Sáu mươi mốt đồng một bao.
Ông chủ lấy một bao Trung Hoa loại mềm từ trong tủ thuỷ tinh trưng bày thuốc lá ra.
- Không phải là thuốc giả chứ?
Hàn Đông trả tiền, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là thuốc Trung Hoa hút hàng như thế, trên thị trường thuốc thật rất ít, phần lớn đều là thuốc giả. Bản thân hắn rất ít khi mua thuốc ở bên ngoài, nên tránh mua phải thuốc giả.
- Thuốc giả gì chứ, chỗ của tôi chưa bao giờ bán hàng giả.
Ông chủ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trợn mắt nói:
- Chưa từng hút thuốc Trung Hoa, thì đừng nói bậy.
Hàn Đông vừa thấy thái độ này của lão, bằng trực giác đã cảm thấy thuốc lá này có vấn đề. Lúc này Hàn Đông mở bao thuốc lá ra, lấy ra một điếu, đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức cảm giác được mùi vị không đúng.
- Thuốc lá này của ông là giả!
- Cậu nói cái gì?
Ông chủ vẻ mặt hung dữ,
- Tôi là bán thuốc thật, là bản thân cậu không phân biệt được thật giả, sao, muốn láo toét à?
Nói xong, ông chủ hai tay chống eo, trừng mắt nhìn Hàn Đông.
Ông chủ này bán có một ít là thuốc giả, lão vừa nghe giọng nói của Hàn Đông là người từ bên ngoài đến, đương nhiên phải lấy thuốc giả ra để lừa gạt. Hơn nữa lão thấy Hàn Đông cũng không phải thuộc loại cường tráng, cho nên đương nhiên không coi hắn ra gì. Cho dù bản thân lão bán thuốc giả, cũng mang một bộ dạng bức người.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Thuốc lá này của ông rõ ràng là thuốc giả, tôi cũng không nói nhiều với ông nữa, trả tiền thuốc lá lại cho tôi là được.
Tuy rằng mấy chục đồng là chuyện nhỏ, nhưng mua phải hàng giả thì trong lòng Hàn Đông cũng có chút khó chịu.
- Cậu nói cái gì, thuốc cậu cũng đã hút rồi, còn muốn trả lại tiền? Không có đâu, mau đi đi, đừng đứng trước cửa làm cho tôi buôn bán không được.
Ông chủ hung dữ nói, đi lên phía trước hai bước. Thấy khí thế đó, dường như Hàn Đông nếu còn dông dài nữa, lão sẽ đánh người vậy.
Hàn Đông nói:
- Thuốc lá này có phải giả hay không, chính ông là người rõ nhất. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, ông trả tiền lại cho tôi là được.
- Cậu muốn chết à?
Ông chủ kia cuối cùng cũng bộc phát rồi, đi lên phía trước, hung hăng đẩy ngực Hàn Đông một cái, rồi quát:
- Cút ngay cho tôi, bằng không tôi không khách sáo với cậu nữa đâu.
Hàn Đông bước nhẹ một cái, liền tránh được bàn tay ông chủ, miệng nói:
- Sao thế, chính mình bán hàng giả, còn muốn động thủ đánh người hay sao?
Thái độ này của ông chủ, khiến Hàn Đông rất không thích. Dù sao buổi tối cũng không có việc gì, Hàn Đông cũng muốn nói chuyện lý lẽ với lão một chút.
- Đánh cậu thì sao chứ?
Ông chủ hùng hổ, bước mạnh một bước đến.
Tuy nhiên Hàn Đông làm sao để lão đá trúng được, né người một cái, liền tránh được. Còn ông chủ lại bị bức đến giận lắm rồi, chỉ cảm thấy Hàn Đông đang cố ý bới móc, liền tức giận tiếp tục muốn đánh Hàn Đông.
Tuy rằng không đánh được, nhưng lão cảm thấy Hàn Đông tránh, chắc chắn là do sợ hãi, cho nên càng kiêu ngạo.
- Dừng tay!
Một giọng nói trong trẻo vang lên,
- Đoàn Tân Đắc, ông làm gì vậy?
Hàn Đông quay đầu lại nhìn, người thấy bất bình mà ra tay này, lại là một cô gái rất xinh đẹp. Cô có thân hình thon thả, mặc đồng phục màu đen, trước ngực mang một dãy số, có lẽ là nữ cảnh sát. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô đứng ở đó, vẻ mặt trắng nõn, giống như ánh trăng đang chiếu sáng giữa không trung. Mái tóc cắt ngắn, làm cho cô càng thêm có khí chất.
Ông chủ cũng dừng đòi đánh Hàn Đông, nhìn nữ cảnh sát kia, ngượng ngùng cười nói:
- Cảnh sát Lam, cô về rồi à…
- Đừng đứng đó mà cười hì hì với tôi nữa, ông vì sao lại đánh cậu ta?
Cảnh sát Lam vẻ mặt trầm xuống, trong uy nghiêm, cũng có một chút đáng yêu.
Ông chủ dường như rất sợ cảnh sát Lam này, khẩn trương nói:
- Đâu có…
Hàn Đông nói:
- Vị cảnh sát này, chào cô. Tình hình là như thế này, tôi vừa mới mua ở đây một bao thuốc lá Trung Hoa, kết quả lại là giả, bảo lão trả lại tiền, nhưng lão lại đòi đánh tôi…
- Lão lại bán thuốc giả rồi à?
Cảnh sát Lam chau mày nhìn về phía ông chủ, bộ dạng có vẻ rất phẫn nộ.
Hàn Đông vừa nghe, hoá ra ông chủ này đã có tiền án rồi.
- Cậu dựa vào cái gì mà nói thuốc của tôi là giả?
Ông chủ kia sợ cảnh sát Lam, nhưng không sợ Hàn Đông.
- Được rồi, ông trả tiền lại cho hắn đi, không thể bởi vì người ta từ nơi khác đến, mà lừa người ta.
Cảnh sát Lam rất quen thuộc với ông chủ này, vừa nghe qua, liền biết là chuyện như thế nào, lập tức đưa ra phán đoán đúng đắn.
- Dựa vào cái gì chứ?
Ông chủ lẩm bẩm nói.
- Nhanh lên, lề mề gì chứ?
Cảnh sát Lam trừng mắt nói.
Từ góc độ của Hàn Đông nhìn sang, cô có hàng lông mi rất dài, hơi cong lại, giống như lông mi của búp bê Barbie vậy.
Dưới sự đốc thúc của cảnh sát Lam, ông chủ bất đắc dĩ đem sáu mươi đồng trả lại cho Hàn Đông.
- Việc buôn bán phải thành thật, nếu đều giống như ông, xã hội này chẳng phải đều loạn hết sao?
Hàn Đông nhận tiền, có vẻ nhấn mạnh nói với lão.
- Hi hi…
Cảnh sát Lam không nhịn được cười lên, cô cảm thấy con người trước mặt này thật kỳ lạ, tuổi còn rất trẻ, nhưng khi nói chuyện lại làm ra vẻ.
- Cậu ấy hả…
Cảnh sát Lam tức giận nói,
- Cậu từ nơi khác tới hả, lần đầu tiên đến Ninh Hải?
Hàn Đông cười cười, nói:
- Đúng thế, tôi mới đến Ninh Hải, hôm nay không phải có cảnh sát Lam, thì tôi bị bắt nạt rồi.
- Đâu có nghiêm trọng như cậu nói đâu. Thật ra người ở Ninh Hải chúng tôi cũng không phải tệ, chẳng qua là cậu vừa hay gặp phải chuyện như thế này thôi. Cũng muộn rồi, cậu là người nơi khác đến, cũng nên về nhà sớm một chút. Chưa quen cuộc sống ở đây, gặp chuyện gì cũng bất tiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]