Chương trước
Chương sau
Vương Đại Vĩ - Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo vốn vô cùng bất mãn với những việc làm của Cục Công an, thực sự thì không phải vì làn sóng mà Cục Công an khởi động có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố Ninh Hải, mà tại vì lợi ích của anh ta sẽ bị tổn hại. Vì có một số người bên cạnh anh ta, trong lần hành động lớn này của Cục Công an, một số người trong đó bị liên lụy và lũ lượt tìm đến ông ta cầu viện. Ông ta không thể bỏ mặc, nên chỉ còn cách lấy cớ tìm đến Lam Nghiệp nói điều thị phi.

Nhắc đến đợt hành động của Cục Công an, dù có bị giới bên ngoài biết, bị giới truyền thông bên ngoài đưa tin thì chỉ có thể cho thấy thành phố Ninh Hải đã làm nhiều việc thực tế trên phương diện làm cho môi trường đầu tư được tốt hơn. Điều này có thể nói là một việc mang đến những hiệu ứng tích cực cho thành phố Ninh Hải.

Mà Vương Đại Vĩ cũng biết Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp cũng vô cùng cảnh giác với một người có lai lịch lớn như Hàn Đông, vì thế anh ta vừa đến, liền nâng cao quan điểm đối với công việc của Cục Công an, và đổ lên người Hàn Đông.

Lam Nghiệp không phản ứng gì, trong tay cầm một chiếc bút, thản nhiên nói:

- Chức trách của Cục Công an phần lớn là duy trì trật tự xã hội, đối với công việc thường ngày của Cục Công an chúng ta còn phải ủng hộ mới đúng.

Vương Đại Vĩ nói:

- Nhưng làm việc gì cũng phải có mức độ chứ, cái gọi là chín quá hóa nẫu, việc làm của Cục Công an là an dân, còn nếu làm quá sẽ trở thành quấy nhiễu dân, hành động bây giờ của Cục Công an thành phố rõ ràng là quá rồi, mở rộng phạm vi đả kích một cách không giới hạn, không chỉ không gây được tác dụng làm cho môi trường trị an được tốt lên, ngược lại sẽ quấy nhiễu quần chúng nhân dân, đem đến ảnh hưởng bất lợi.

Anh ta là người rất hiểu Lam Nghiệp, biết lúc Lam Nghiệp tỏ ra bình tĩnh nhất cũng chính là lúc ông ta coi trọng một việc gì đó nhất.

Biểu hiện bây giờ của Lam Nhiệp cho thấy thực ra ông ta cũng không hài lòng về những việc mà Cục Công an đã làm, Lam Nghiệp là Bí thư Thành ủy, lại vừa mới nhiệt liệt chào đón Hàn Đông như vậy, ông ta nhất định không muốn xảy ra vấn đề ở bất kỳ mặt nào, vì xảy ra vần đề gì là Hàn Đông lại có cơ hội lợi dụng, điều này nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị ở thành phố Ninh Hải của một Bí thư Thành ủy như ông ta.

“Bất kể là phương diện nào, cái hiện tại Lam Nghiệp muốn thấy nhất có lẽ là sự bình yên ở thành phố Ninh Hải, chứ không phải một thành phố Ninh Hải trong sóng to gió lớn, ông ta hiện giống như thuyền trưởng, không hề muốn chiếc thuyền lớn là thành phố Ninh Hải gặp phải sóng to gió lớn, vì lúc nào ông ta cũng lo sợ có người sẽ đoạt chức đoạt quyền của mình.”

Vương Đại Vĩ trong lòng thầm nghĩ, một bên trình bày ý kiến của mình, cố gắng hết sức đem hành động của Cục Công anh thành phố và Hàn Đông móc nối với nhau, chỉ ra thời gian này Hàn Đông đến thăm các huyện, quận trên thực tế cũng là ủng hộ cho Cục Công an.

“Bây giờ là thời đại nào rồi còn có hứng vi hành như vậy sao? Nước Trung Hoa là nước Chủ nghĩa xã hội, công bằng, chính nghĩa, tự do, mọi người làm chủ gia đình mình, cũng có rất nhiều kênh để phản ánh ý nguyện của mình, là một cán bộ lãnh đạo, tư duy không thể chỉ hạn chế ở lớp quan viên phong kiến đó, Bao Thanh Thiên thời xưa là dưới tình hình thể chế xã hội không kiện toàn mới xuất hiện…”

Vương Đại Vĩ phê bình Hàn Đông một cách vô cùng nghiêm khắc. Anh ta biết, Lam Nghiệp mặc dù tỏ ra nghiêm túc, dường như không tán thành những lời mình nói, nhưng thực tế là mình nói càng nghiêm trọng bao nhiêu trong lòng Lam Nghiệp càng vui mừng bấy nhiêu.

Lam Nghiệp khoát tay, nói:

- Đồng chí Đại Vĩ này, những lời đó của anh hơi quá rồi, xuất phát điểm của đồng chí Hàn Đông là tốt, dù về mặt cách thức tuy có chút chưa thỏa đáng, nhưng xuất phát điểm của anh ta chúng ta phải hết sức thừa nhận. Về công việc của Cục Công an, Thành ủy bên cạnh việc hết sức ủng hộ ra cũng cần tăng cường chỉ đạo và giám sát tương ứng, thời gian này Ban Tuyên giáo Thành ủy cần nắm được công tác tuyên truyền về chủ đề tư tưởng, xây dựng hình ảnh đẹp, điển hình, tuyên truyền cho thành phố Ninh Hải từ chính diện, đó mới là phương hướng chủ yếu trong công tác của Ban Tuyên giáo, thông qua sự động viên khích lệ của dư luận, thúc đẩy công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội, đó mới là mục tiêu cuối cùng của Ban Tuyên giáo.

Vương Đại Vĩ không ngừng gật đầu, dường như rất đồng tình với những lời của Lam Nghiệp.

Trong lòng thì vui như hoa nở, “xem ra Lam Nghiệp cũng có chút không chống nổi rồi, Hàn Đông cứ làm như vậy thì Lam Nghiệp có thể tiếp tục ngồi yên mới lạ.”

Nói chuyện thêm một hồi nữa, Vương Đại Vĩ liền đứng lên cáo từ.

Mục đích mà anh ta tới gặp Lam Nghiệp chính là thêm mắm thêm muối, thổi gió châm ngòi.

Thành phố Ninh Hải như ngày hôm nay, tất nhiên là lấy Lam Nghiệp làm chính, chỉ cần Lam Nghiệp không hài lòng về Hàn Đông thì mọi việc mới trở nên thuận lợi hơn.

Hiện nay, Hàn Đông thông qua Cục Công an làm như vậy, quả thực có chút đắc tội với mọi người. Đương nhiên, mọi người không nói phản đối Cục Công an làm tốt công tác trật tự trị an, nhưng bọn họ cũng không hi vọng Cục Công an làm quá nghiêm khắc, đem một số người không nên lôi ra đều lôi ra hết.

Lam Nghiệp ngồi lặng lẽ tại văn phòng, mắt nhìn cây Bình An(là một chi của loại thực vật thường xanh thuộc họ Nguyệt quế) trước mặt, gọi là cây Bình An chỉ vì nó xanh quanh năm mà thôi, qua bàn tay chăm sóc cắt tỉa của nhân công, cây trở nên giống như một chiếc ô. Mà các quan chức ở thành phố Ninh Hải, mọi người đều muốn đặt cây này ở phòng làm việc, dường như mong muốn mọi chuyện đều bình an thuận lợi.

Dần dần, ánh mắt của Lam Nghiệp trở nên linh hoạt.

“Quả nhiên là không an phận đây, như vậy thì không thể không làm một chút động tĩnh rồi.” Lam Nghiệp tự nhủ nói, cầm điện thoại trên bàn lên, đang định bấm số, thì Phương Hồng Vĩ - Thư ký của ông gõ cửa đi vào, kính cẩn nói:

- Bí thư Lam, Phó bí thư Vương đến rồi.

- Mời ông ấy vào.

Lam Nghiệp nói, đặt điện thoại xuống.

Phương Hồng Vĩ ra ngoài, rất nhanh Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh mỉm cười bước vào.

Lam Nghiệp từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, tiến vài bước về phía trước rồi nói:

- Đồng chí Vĩnh Ninh đến rồi sao, chúng ta qua bên này nói chuyện.

Hai người ngồi trên ghế sô pha bằng da thật tại khu tiếp khách nói chuyện, Vương Vĩnh Ninh lấy mấy bản tài liệu giao cho Lam Nghiệp, nói:

- Bí thư Lam, chỗ tôi nhận được một số thư khiếu nại, anh xem đi.

- Thư khiếu nại?

Lam Nghiệp nhíu mày, đón lấy và xem qua, hai đầu lông mày càng châu lại.

Những thư khiếu nại này đều nhằm vào Cục Công an thành phố, chủ yếu tố cáo Cục Công an trong những hành động gần đây có tác phong làm việc thô bạo, tổn hại tài sản của người dân lao động, gây ảnh hưởng bất lợi đến trật tự phát triển kinh tế của địa phương. Trong thư tố cáo, Cục Công an trong lần hành động này tồn tại các tình trạng như: tùy ý truy bắt, tra tấn bức cung, quả thực nói Cục Công an không ra gì.

Nhẹ nhàng đặt số tài liệu lên bàn trà, Lam Nghiệp thản nhiên nói:

- Về hành động của Cục Công an, đồng chí Vĩnh Ninh có ý kiến gì?

- Bí thư Lam, về việc Cục Công an muốn cải thiện môi trường trị an của thành phố ta tôi sẵn sàng giơ hai tay ủng hộ, nhưng tôi thấy cách thức làm việc của Cục Công an có thể tồn tại một số vấn đề, về mặt lãnh đạo, tổ chức tồn tại rất nhiều lỗ hổng cần sự tăng cường chỉ đạo lãnh đạo của Thành ủy mới được, ví như lần hành động này, một hành động gây thanh thế lớn như vậy ảnh hưởng không hề nhỏ đến thành phố ta, mà Cục Công an thành phố trước đó cũng không báo cáo gì, tự ý triển khai hành động, bây giờ từ những tài liệu thu thập được cho thấy, những hành động gấp gáp của Cục Công an thành phố gây ra những hậu quả rất không tốt, bộc lộ một cách đầy đủ rằng ban lãnh đạo Cục đã có thiếu sót về mặt tổ chức lãnh đạo.

Vương Vĩnh Ninh dù bộ dạng cười híp mí nhưng những lời nói của anh ta quả thực giống như tuyên án tử hình cho Cục Công an, nếu thực sự như anh ta đánh giá, vậy thì toàn bộ ban lãnh đạo của Cục Công an chỉ có thể giải thể rồi.

“Vương Vĩnh Ninh là muốn nhân cơ hội này nắm lấy Cục Công an thành phố đây.” Trong đầu Lam Nghiệp chợt lướt qua ý nghĩ đó, nói đến chuyện này, nuối tiếc lớn nhất của Lam Nghiệp chính là nhất thời không thể nắm được Cục Công an trong tay, cái chính là lúc đầu khi Trương Hồng Quang làm Chủ tịch thành phố, cùng ông ta tranh đấu lực lượng ngang nhau, mà đằng sau Lâm Dũng - Cục trưởng Cục Công an lại có một số người nâng đỡ, vì vậy Lam Nghiệp không được như ý muốn.

Hiện nay trong lời nói của Vương Vĩnh Ninh, có ý tứ muốn can thiệp vào Cục Công an, điều này cũng khiến cho Lam Nghiệp có chút động lòng.

“Lâm Dũng, người Cục trưởng này, nhất thời sẽ không thể thay thế được, có thể sẽ không cần để ý đến gã, trước tiên đem thay những chức Phó của Cục Công an và cả những cán bộ ở tầng giữa, như vậy Lâm Dũng cũng không thể huênh hoang như trước đây nữa.”

“Ừ, Cục Công an thành phố quả thực là tồn tại những vấn đề như này hoặc như kia, mà nổi trội nhất là năng lực đấu tranh của ban lãnh đạo không đủ, Thành ủy cần phải tăng cường lãnh đạo về mặt này.”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.