Chương trước
Chương sau
Hôm nay là thứ sáu, nhân dịp thời gian này Hàn Đông cũng không có nhiều việc đặc biệt gì, bởi vậy sáng sớm, Hàn Đông đã lái xe hơi, chở Bạch Vũ Giai và Kiều San San đi ra ngoài giải sầu.

Kiều San San ngồi ở ghế cạnh tài xế, Bạch Vũ Giai để tránh cho người có ý sẽ nhận ra, đương nhiên lựa chọn khiêm tốn, ngồi ở ghế sau. Kiều San San thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nói chuyện với cô, cho thấy cô rất chu đáo.

Nhìn thấy Kiều San San và Bạch Vũ Giai hòa thuận, giống như hai chị em, trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất vui vẻ.

Nhớ tới phong cảnh kiều diễm đêm qua, Hàn Đông cảm giác đáng nhớ vô cùng, Kiều San San và Bạch Vũ Giai tuyệt sắc như nhau, nhưng tính tình có chút khác nhau. Đằng sau tính cách dịu dàng của hai người, trong lòng Kiều San San tựa như cất giấu một ngọn núi lửa, còn Bạch Vũ Giai trái tim tinh tế như được bao vây bởi tảng băng trong núi, vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, có vẻ còn xấu hổ, nhưng luôn làm cho người ta không kìm nổi lòng yêu mến

Vào buổi tối, có phụ nữ bên cạnh, Hàn Đông đương nhiên cảm thấy sung sướng khó có thể diễn tả. Kiều San San và Bạch Vũ Giai vì thẹn thùng trong lòng mà không cùng nhau ở với hắn, nhưng Hàn Đông tuyệt đối không miễn cưỡng các cô, hai người đều là người phụ nữ mà hắn yêu mến, hắn làm sao nỡ miễn cưỡng các cô chứ.

Biệt thự kia, cũng đã sớm trùng tu xong, lần trước Kiều San San và Bạch Vũ Giai đều tự bố trí một phòng, đồng thời cho Hàn Đông một phòng lớn nhất, trong phòng có một chiếc giường rộng hơn hai mét, còn có cát nhập khẩu, bồn tắm nhập khẩu. Vừa mới bắt đầu Kiều San San và Bạch Vũ Giai đều ở lại trong phòng mình, hai người ngủ hai bên giường của Hàn Đông, Bạch Vũ Giai mặc trên người một bộ nội y màu hồng phấn gợi cảm, giống như một cô gái trẻ, dựa lưng vào Hàn Đông, thân mình hơi cong, hai tay kéo một tay Hàn Đông ôm vào trong lòng ngực. Còn Kiều San San mặc nội y màu đen điểm hoa văn màu trắng, hai cánh tay trắng như tuyết ôm cổ Hàn Đông, đầu tựa vào ngực Hàn Đông, tựa như một đứa trẻ đang mộng đẹp

Buổi sáng khi Hàn Đông tỉnh lại, cảm thụ được vẻ yên bình của hai người phụ nữ yêu mến, cũng không quấy rầy các cô, mùi hương thơm thoang thoảng bên mũi, bàn tay đụng vào làn da mềm mại mịn màng, khiến trong lòng Hàn Đông không kìm nổi mà gợn lên từng cơn sóng.

Cho dù đêm qua Hàn Đông rất mệt nhọc, nhưng mỹ nhân nằm bên cạnh, bất kỳ đàn ông nào đều sẽ không kìm nổi, Hàn Đông không phải là Liễu Hạ Huệ, thân thể hắn rất nhanh có phản ứng

Kiều San San trong lúc mơ màng, cánh tay nhỏ lại tìm vào thân dưới Hàn Đông, nắm giật hai cái, khiến Hàn Đông rất xấu hổ, phỏng chừng cô đang mơ nhổ củ cải.

Hàn Đông nhịn không được, liền nhẹ nhàng bỏ hai tay Bạch Vũ Giai ra sau, sau đó ôm Kiều San San, ở trên người cô chậm rãi vuốt ve, vô tình đã cởi bỏ nội y khêu gợi trên người cô.

Trong lúc mơ ngủ, Kiều San San kêu rên rỉ một tiếng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp theo sau Hàn Đông, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

Theo động tác của Hàn Đông, Kiều San San trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, tuy nhiên không mở mắt ra như trước, hai tay ôm lấy eo của Hàn Đông, hai hàng mi thon dài nhẹ nhàng chớp chớp, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt tràn đầy sung sướng.

Bạch Vũ Giai nằm bên cạnh, thời điểm Hàn Đông rút tay ra đã tỉnh lại, nghe thấy tiếng hoan hỷ của Hàn Đông và Kiều San San, mặt cô trở lên đỏ bừng, cả người cũng nóng ran. Dù cô cố gắng không nghe, nhưng tiếng va chạm, cùng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của Kiều San San, tựa như tràn đây ma lực, cứ chui vào lỗ tai, vào đáy lòng của cô, sau đó trải rộng toàn thân cô, làm cho người cô trở lên mềm nhũn

Thân thể Hàn Đông vô cùng cường tráng, có lẽ nhờ hắn tái sinh và từ nhỏ luyện võ, sau khi làm cho Kiều San San đạt tới đỉnh, Hàn Đông vẫn còn chưa thỏa mãn, ra sức tiến thêm vài cái, lúc Kiều San San không chịu nổi cầu xin tha, hắn liền giơ tay ôm lấy Bạch Vũ Giai.

Bạch Vũ Giai bị hoảng sợ, thẹn thùng nhắm hai mắt lại, sau đó thân thể cảm thấy không chịu nổi một trận dạt dào.

- Anh đang suy nghĩ gì?

Kiều San San ngồi ở vị trí lái phụ quay đầu hỏi, đôi mắt xinh đẹp chằm chằm nhìn Hàn Đông

Hàn Đông cười nói:

- Anh đang nhớ lại chuyện lúc sáng…

Kiều San San sắc mặt đỏ lên, lập tức hờn dỗi nói:

- Anh xấu lắm…

Vốn là đêm qua Hàn Đông bảo cô và Bạch Vũ Giai cùng nhau ở với hắn, chẳng qua hai người đều thẹn thùng, không đồng ý. Hàn Đông cũng không miễn cưỡng, chỉ có điều sau khi đi ngủ lại nói hy vọng mọi người ngủ cùng một chỗ, Kiều San San và Bạch Vũ Giai ngẫm nghĩ một chút cũng liền đồng ý, lúc mới đầu các cô đều mặc đồ ngủ, chẳng qua sau khi ngủ áo ngủ liền mất, nội y vẫn còn mặc. Nhưng cảnh tượng buổi sáng, cũng khiến hai người xấu hổ đỏ mặt cả nửa ngày.

- Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu…

Bạch Vũ Giai ngồi sau yên lặng không nói gì, bỗng nhiên thốt lên một câu kinh điển như vậy.



Hàn Đông và Kiều San San ngẩn ra, lập tức bật cười một trận.

Tiếng cười vang vọng trong xe, tất cả đều tỏ ra sung sướng, hạnh phúc

Sau khi ăn sáng về, Kiều San San liền đề nghị ba người cùng đi bờ biển để ngắm biển, Hàn Đông liền hướng về phía Đông biển Uy Hải mà đi. Khu Đông của biển Uy Hải rộng lớn, bờ biển quanh co duyên dáng, tùy ý tìm một chỗ yên tĩnh cũng sẽ không cần lo lắng có người quấy rầy bọn họ. Hàn Đông và Bạch Vũ Giai cũng không phải lo lắng có người sẽ nhận ra mình, vì vậy có thể thật vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng của ba người

- Hàn Đông…

Kiều San San bỗng nhiên nhíu nhíu mày nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chậm rãi nói:

- Xe taxi phía sau sao lại thế, hình như là đi theo chúng ta

Hàn Đông sửng sốt, ánh mắt cũng nhìn vào kính chiếu hậu, phía sau quả nhiên có một chiếc taxi đi theo, hai xe cách nhau chừng trăm mét. Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Đông liền chạy nhanh hơn, chạy gần một dặm đường, lại thấy xe taxi kia vẫn không nhanh không chậm đi phía sau mình, hơn nữa hai xe vẫn cách nhau chừng trăm mét.

Như vậy Hàn Đông hoàn toàn có thể tin rằng, xe taxi phía sau chắc chắn là đang theo dõi chính mình.

Bạch Vũ Giai quay đầu quan sát một hồi, lo lắng nói:

- Chúng ta có nên trở về hay không?

- Không cần

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Anh lại muốn xem ai lớn gan như vậy

Lập tức Hàn Đông lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lâm Dũng, bấm số nói:

- Cục trưởng Lâm, tôi cùng bằng hữu chuẩn bị đi ngắm biển, không thể tưởng tượng được có người theo dõi tôi, anh xử lý một chút đi, biển số xe đuôi là 314

- Ai lớn gan như vậy chứ

Lâm Dũng kinh ngạc nói.

- Chủ tịch thành phố, anh đang ở đâu, tôi tới đó liền

Hàn Đông nói:

- Tôi đang trên đường đi biển Uy Hải, sắp đến quận Uy Hải rồi.

- Để tôi thông báo người chặn bọn họ lại, sau đó tôi sẽ đến đó, tôi cũng muốn nhìn xem ai ăn gan hùm mật gấu, lại dám gây sự ở thành phố Ninh Hải này.

Lâm Dũng trong lòng vừa tức giận, vừa lo lắng, anh ta cũng không biết ngôi sao màn bạc trong nước Bạch Vũ Giai ở trên xe của Hàn Đông, hơn nữa chiếc xe kia theo dõi cũng bởi vì Bạch Vũ Giai. Vừa nghe nói có người dám theo dõi Hàn Đông, chuyện này nói nhỏ thì là nhỏ, mà nói lớn cũng có thể nâng quan điểm lên, dù sao Hàn Đông cũng là Chủ tịch thành phố Ninh Hải, quan lớn cấp Thứ trưởng.

Hàn Đông nói:

- Được, chú ý phương pháp hành động, đồng thời phải làm rõ vì sao theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.

Hàn Đông cũng không biết xe phía sau rốt cuộc là ai mà phải theo dõi chính mình, nhưng đã có người dám theo dõi, bất kể là vì mục đích gì, đều phải làm cho rõ ràng.

“Hừ, nếu như là lầm đối tượng thì tốt hơn, ngược lại thật sự là hướng về mình, mình cũng muốn xem ai làm trò quỷ này.”

Hàn Đông trong lòng hung tợn nghĩ đến.

Trong quan trường, mọi người sống theo các cách khác nhau, cạnh tranh, đó là điều rất bình thường, nhưng phái người theo dõi, chụp ảnh lén thi chắc chắn là dùng thủ đoạn hạ lưu. Hàn Đông chỉ cần biết ai sai khiến phía sau, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không nương tay.

Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi trên xe taxi, ánh mắt không hề dời khỏi Santana đi phía trước, trong lòng buồn bực thầm nói:

“Các cô muốn đi đâu, vẫn không ngừng đi”

Nếu vì Bạch Vũ Giai ở trên xe, vậy sẽ không được hay khi dùng thủ đoạn chụp ảnh lén

Mặt khác anh ta còn muốn nhìn xem Bạch Vũ Gia và cô gái xinh đẹp kia, rốt cuộc là ngồi cùng người như thế nào.

Lúc trước bên trong kính viễn vọng, anh ta đã nhìn thấy bộ dáng Kiều San San, liền hưng phấn đi xuống lầu, thật cũng không chú ý người lái xe rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng anh ta vẫn nhận ra, người kia chắc chắn không phải phụ nữ. Nói cách khác Bạch Vũ Giai cùng cô gái xinh đẹp tuyệt vời kia, ngồi trên xe của một người đàn ông, các cô rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, rốt cuộc là muốn đi làm cái gì.

Ngoại trừ nhiệm vụ chụp ảnh lén lần này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong lòng cũng rất nghi hoặc muốn tìm được kết quả cuối cùng.

Một lát sau, phía trước có một trạm thu phí, xe phía trước nộp phí, chậm rãi lái đi. Chiếc xe vận tải chèn ở giữa cũng giao phí rồi rời đi sau đó, xe taxi liền tiến lên, sau khi giao phí, vừa mới chạy nhanh khỏi khu thu phí, liền nhìn thấy có xe cảnh sát phía trước ra hiệu dừng xe.

Lái xe thật ra không để ý, dù sao anh ta cũng là hoạt động bình thường, bởi vậy khi cảnh sát yêu cầu, anh ta lái xe tới một bên

Hai cảnh sát đi tới từ hai phía, một người trong đó tới chào hỏi lái xe, một người hướng tới người đàn ông đội mũ lưỡi trai chào hỏi, yêu cầu đưa giấy chứng minh xem một chút, sau đó dùng khẩu khí công sự nói:

- Ngài khỏe chứ, tôi là cảnh sát hình sự thành phố, đang thi hành công vụ, xin ngày lấy ra giấy chứng minh nhân dân

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn vào cảnh sát mặt đen kia, trong lòng bỗng nhiên thấy có dự cảm bất thường.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.