Chương trước
Chương sau
Tạ Thiếu gia đến sân bay tiễn người. Đúng vào lúc rời đi, liếc mắt nhìn Lữ Nhạc, trong lòng lập tức nổi lên sự háo sắc. Là con một của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Đại - Tạ Nguyên Bình, từ nhỏ Tạ Thiếu gia có thể nói là được sống trong sự chiều chuộng vô cùng. Những năm gần đây những người con gái xung quanh anh ta không ngừng thay đổi, từ những thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi, cho đến những người phụ nữ hơn 30 tuổi, nhưng so với người con gái vừa mới nhìn thấy kia mà nói, tất cả đều mất đi nhan sắc.

“Không ngờ lại có loại thượng hạng như vậy.”

Tạ Thiếu gia thầm cảm thán trong lòng. Lúc này liền vào trong chiếc xe Ferrari của anh ta rồi đuổi theo chiếc xe Santana của Hàn Đông.

“Người lái chiếc xe Santana kia thì dùng chút thủ đoạn, không lo họ sẽ làm khó mình. Đến lúc đó thì mình có cơ hội rồi. Ha ha, dùng tiền, dùng quyền, dùng thế, cái gì cũng đều có thể đùa chết hắn. Sự quyến rũ của thiếu phụ, vẻ thuần khiết của thiếu nữ, không ngờ có thể thiên y vô phùng mà tụ hội lại ở trên một người. Người con gái như vậy, không ngờ mình có thể gặp được, nói gì thì cũng phải thử một chút.”

Lúc này, trong lòng Tạ Thiếu gia sớm đã quên đi tất cả những thứ khác, chỉ còn là dung nhan tuyêt mỹ của Lữ Nhạc xuất hiện trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết vì nguyên nhân gì, y bị cha mình Tạ Nguyên Bình nghiêm quản một thời gian, bởi vậy không còn suồng sã như trước nữa. Lúc này nhìn thấy Lữ Nhạc, một cực phẩm như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, đúng lúc lần này vì một người bạn ở Yến Kinh qua đây, khiến cho bố của y sẽ buông lỏng việc quản chế với y hơn rất nhiều. Đụng phải Lữ Nhạc, sự ham muốn trong lòng anh ta nhanh chóng dâng lên, hơn nữa vừa phát ra mà không thể kiềm chế lại, trong lòng giống như có mấy chục chú mèo đang quơ móng vuốt cào cấu vậy.

Từ từ đi theo chiếc xe Santana ở phía trước vào trong nội thành, trong lòng Tạ Thiếu gia quyết tâm, lần này phải tìm hiểu rõ chỗ dừng chân của hai người này trước tiên, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách. Y tin rằng dựa vào thủ đoạn của bản thân, làm được chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì.

Không lâu sau đã đến trước của nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố, nhìn thấy chiếc xe Santana kia đi vào trong nhà khách, trong lòng Tạ Thiếu gia có chút kỳ quái, thầm nghĩ người này nếu đã lái xe hơi, vậy đương nhiên là người bản địa, sao lại dẫn theo cả cô bé kia đến nhà khách?

Đang do dự, điện thoại di động của y vang lên. Lấy ra xem, là cuộc điện thoại của cha y gọi đến.

“Đáng ghét...”

Tạ Thiết gia buồn bực than thở một câu. Tuy y làm xằng làm bậy ở bên ngoài, trong hội công tử bột ở thành phố Ninh Hải, danh tiếng không nhỏ, nhưng lại rất sợ cha mình, bởi vậy khi nhìn thấy số điện thoại của cha Tạ Nguyên Bình, đoán là cha có chuyện tìm mình, nên không thể theo dõi người phụ nữ kia nữa, trong lòng cảm thấy rất buồn.

Dừng xe lại, Tạ Thiếu gia nghe điện thoại:

- Ba, ba tìm con có việc gì không?

- Ở đâu vậy?

Tạ Nguyên Bình lạnh lùng nói:

- Mau chóng cùng cha quay về.

Tạ Thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn một lúc, chiếc xe Santana phía trước đã chạy đi xa mất, trong lòng vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, nói:

- Ba, có chuyện gì không, con đang ở bên ngoài...

- Không có gì để nói cả, mau chóng quay về ngay.

Tạ Nguyên Bình nói xong, liền cúp điện thoại

Tạ Thiếu gia tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của cha mình, đành phải quay xe rời đi.

“Thôi đi, dù sao chỗ ở đại khái đã biết được rồi, anh ta lái xe đến chỗ này, hoặc là sống ở gần đây, hoặc rõ ràng là sống ở bên trong nhà khách. Tất cả những chuyện này đều dễ xử lý, đến lúc đó mình có thời gian đi dạo một vòng, chắc chắn có thể tìm được.”

Mặc dù nói Tạ Thiếu gia làm chuyện chính sự chẳng ra sao, nhưng bàn về cách tán gái thì lại vô cùng lành nghề.



Khi lái xe về đến nhà, cha Tạ Nguyên Bình sớm đã đợi y, nói:

- Tạ Kiên, con mau chóng sửa soạn một chút, đợi lát nữa cùng ba đi ăn cơm.

- Lại ăn cơm ạ?

Tạ Kiên buồn bực nói. Cùng với cha đi ăn cơm, chắc chắn là vì xã giao. Những người cần gặp hoặc là quan chức chính phủ, hoặc là thương nhân, nhưng bất luận là ai, về cơ bản bản thân đều chỉ có thể làm hậu bối, ngồi cùng một cách vô vị, còn phải giả vờ là người có văn hóa, cẩn thận trả lời câu hỏi của đối phương, một chút hứng thú đều không có.

Nhưng sự sắp xếp của cha, Tạ Kiên cũng không dám không nghe, đành phải bất đắc dĩ đi thay quần áo, sau đó lề mà lề mề đi ra.

- Con lấy lại tinh thần giúp ba. Tối nay cùng ăn cơm với Phó bí thư Thành ủy Vương, con trai của ông ta cũng cùng đi. Con phải thể hiện cho tốt một chút.

Tạ Nguyên Bình trịnh trọng nói.

- Con biết rồi, không phải là đặt quan hệ tốt với con của người tên Vương kia sao?

Tạ Kiên cảm thấy nhiệm vụ này rất đơn giản, con trai của Vương Vĩnh Ninh nghe nói đi học ở nước ngoài, bây giờ đã về nước, đến lúc đó mình dẫn anh ta dạo xung quanh thành phố Ninh Hải cho vui vẻ, để anh ta hưởng thụ một chút về vẻ đẹp của thành phố Ninh Hải, không phải lập tức sẽ trở thành bạn bè thân thiết sao.

Tạ Nguyên Bình nhíu mày nói:

- Bỏ ngay cái hành động cà lơ phất phơ của con đi. Lần này Vương Hiệu Hữu học xong rồi về đây, là để chuẩn bị xây dựng sự nghiệp ở thành phố Ninh Hải. Nghe nói ngành mà anh ta học ở nước ngoài là quản lý công thương, thông qua việc làm thêm để kiếm được chút tiền, chuẩn bị về để mở công ty, con phải kết giao cho tốt với anh ta đấy.

- Ba, Vương Vĩnh Ninh cũng chỉ là một Phó bí thư mà thôi, không đáng để làm như vậy đâu.

Tạ Kiên không hiểu nói. Tập đoàn Viễn Đại làm ăn lớn như vậy, mạng lưới quan hệ không phải là ít. Trong tỉnh có không ít người che đỡ, ngay cả Lam Nghiệp cũng đã nhận không ít lợi ích từ tập đoàn Viễn Đại, căn bản không cần phải quá khách khí với Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh này.

- Con thì biết cái gì. Sau lưng Vương Vĩnh Ninh còn quan hệ trực tiếp với cấp trên. Con cho rằng ông ta chỉ là một phó chức bình thường. Bây giờ ông ta đã là cấp giám đốc sở, hơn nữa cấp bậc này làm đã rất lâu rồi, không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ được đề bạt lên cấp Thứ trưởng, vì tiền đồ của Viễn Đại sau này, bây giờ phải làm chút đầu tư, đó là một vốn bốn lời.

- Ồ, vậy lời đồn kia là sự thật sao, Vương Vĩnh Ninh thật sự dựa vào Tô Gia?

Tạ Thiếu kinh ngạc hỏi.



Tạ Nguyên Bình trừng mắt nhìn y, nói:

- Không được hỏi nhiều như vậy, làm tốt chuyện đi là được rồi.

- Con biết rồi.

Tạ Kiên nói, trong lòng quyết định, nếu đã như vậy, thì phải đối phó thật tốt với con trai của Vương Vĩnh Ninh - Vương Hiệu Hữu. “Còn về vụ kia, đợi khi mình có thời gian, rồi từ từ đi tìm sau vậy. Cô ta chắc sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của mình đâu.”

Cùng với cha đi ra cửa, ngồi vào chiếc Mercedes Benz của cha, không lâu sau liền đế khách sạn thành phố Ninh Hải. Nơi mà lần này Tạ Nguyên Bình mời cha con Vương Vĩnh Ninh đến ăn cơm chính là ở trong phòng vip của khách sạn Ninh Hải.

Tạ Kiên vừa nghĩ làm sao để lôi kéo Vương Hiệu Hữu, vừa nghĩ đến cực phẩm vừa đụng phải, bộ dạng có chút mất hồn mất vía. Điều này khiến cho Tạ Nguyên Bình nhìn ở trong mắt, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Đúng lúc này, khuôn mặt của Tạ Kiên đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, ánh mặt đó chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước, miệng hơi mở ra, mơ hồ có nước miếng chảy xuống.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.