Chương trước
Chương sau
Chát!

Một âm thanh giòn vang vang lên, mọi người nghe thấy đều nhìn lại, đúng lúc tên tặng hoa kia giơ tay lên tát vào cô gái đánh đàn tranh.

Cô gái lấy tay che mặt lại, nước mắt nóng hổi rơi xuống, đôi môi mím lại thật chặt, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Trong lòng mọi người bỗng trở nên tức giận, tên kia quá độc ác, cô gái ngây thơ, yếu đuối như vậy mà hắn ta lại nỡ xuống tay, vô cùng độc ác.

Giờ phút này ông chủ Phương Như Sơn cũng bị kinh động, nhưng y cũng nhận ra người đàn ông kia, trong lòng cảm thấy đắng ngoét, bước lên khách sáo nói:

- Quân thiếu gia, nể mặt tôi một chút, Tuyết Nhi có chỗ nào làm chưa tốt, xin thiếu gia thông cảm.

- Được thôi, vậy thì ông kêu cô ấy đi với tôi, tôi sẽ giữ thể diện cho ông.

Quân thiếu gia cười lạnh nói, dáng vẻ vô cùng kêu ngạo.

Phương Như Sơn hơi chau mày, nói với cô gái yếu đuối kia:

- Tiểu Tuyết à, cô làm sao vậy, chọc giận Quân thiếu gia rồi, mau xin lỗi đi!

Nhưng cô gái được gọi là Tiểu Tuyết kia rất quật cường, mím môi lại, không chịu xin lỗi tên thiếu gia đó.

Còn tên kia cũng không chỉ hi vọng cô ấy xin lỗi một cách đơn giản như vậy, y nhìn Tiểu Tuyết.

- Không cần xin lỗi, chỉ cần đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô ấy, nếu không thì chờ nhận lấy hậu quả.

Nghe Quân thiếu gia uy hiếp, khuôn mặt Tiểu Tuyết trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Phương Như Sơn mặt mày nhăn nhó đứng bên cạnh, rõ ràng là rất kiêng dè tên thiếu gia này.

- Tên này thật khiến người ta mất hứng.

Hầu Khôn khó chịu, nói.

- Ức hiếp một cô gái là bản lĩnh quái gì chứ.

Mặc dù mọi người không biết sự việc cụ thể như thế nào nhưng rõ ràng tên thiếu gia kia đang uy hiếp Tiểu Tuyết, còn Tiểu Tuyết tuy bất lực nhưng lại tỏ ra kiên cường, không đáp ứng yêu cầu của y.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Tôi xem anh có thể chịu đựng như thế nào?



Hầu Khôn giật mình, nói:

- Tôi...Tôi sợ gây phiền phức cho anh.

Trịnh Đồng nói:

- Nếu anh có thể gây phiền phức cho Hàn Đông thì đó cũng là khả năng của anh.

Hầu Khôn vừa nghe liền không nói gì nữa mà đứng lên bước về phía trước, nói với tên Quân thiếu gia:

- Thằng này, ức hiếp phụ nữ tưởng hay lắm hả? Chỗ này là nơi để mọi người uống trà, mày đừng có làm mọi người cụt hứng nữa.

Lời của y nói ra chính là tiếng lòng của mọi người, người đến đây uống trà dù cho không phải là có nhã ý thật sự thì ít nhất cũng là học làm sang, vốn dĩ bị chinh phục bởi tiếng đàn của Tiểu Tuyết, nhìn thấy bây giờ cô ấy bị tên kia ức hiếp, chèn ép như vậy, trong lòng tất nhiên không nén được cảm giác chán ghét tên Quân thiếu gia đó. Chẳng qua người sống trong thời đại này đa phần đều chỉ lo cho thân mình, dù trong lòng cảm thấy bất bình thì người ra mặt thật sự cũng càng ngày càng ít.

Bây giờ Hầu Khôn đứng ra bênh vực kẻ yếu, một mặt là mọi người thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại muốn xem kịch hay. Sự thay đổi về suy nghĩ này có lẽ chỉ mỗi người dân của Trung Quốc mới có thôi.

- Biến!

Biểu hiện lúc nãy của tên thiếu gia kia với Tiểu Tuyết là rất vô lại, nhưng lại rất kiêu ngạo đối với Hầu Khôn.

Sắc mặt Hầu Khôn bỗng sầm xuống, gầm nhẹ:

- Biến!

Tuy Hầu Khôn hơn ba mươi tuổi nhưng cũng lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, cũng leo lên từng bước từ cấp cơ bản, đến hôm nay đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tiếng gầm này càng tỏ rõ uy nghiêm không gì so sánh được.

Quân thiếu gia ngây người ra, tức giận, giơ tay lên đòi đánh Hầu Khôn.

Hầu Khôn “hừ” lạnh một tiếng, vung tay thật mạnh, nhanh chóng đánh vào cánh tay của Quân thiếu gia, một tiếng “chát” vang lên, Quân thiếu gia đột nhiên bị sức mạnh đó làm cho loạng choạng, đụng phải bồn hoa kế bên.

- Hai người...

Phương Như Sơn thấy vậy, trong lòng khẩn trương, bất kể như thế nào, ở đây bị người gây rối như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm ăn, hơn nữa tên thiếu gia kia không phải là người dễ chọc, y cũng không muốn Hầu Khôn chịu thiệt thòi.

- Phương Như Sơn, chỗ này không có việc của ông.

Quân thiếu gia trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Hầu Khôn bằng ánh mắt hung tợn.

- Thằng này dám đánh tao, mày chết chắc rồi.

Hầu Khôn không muốn lôi thôi với tên này, bèn lấy ra giấy chứng nhận của mình, trầm giọng, nói:

- Thì sao, muốn báo cảnh sát hả?

- Đánh chết mẹ mày...

Quân thiếu gia chửi một nửa câu rồi im miệng, do y đã nhìn rõ giấy chứng nhận của Hầu Khôn, không ngờ tên tầm thường này lại là Phó giám đốc Sở Công an tỉnh, đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở chứ không phải là tên cảnh sát nhãi nhép có thể khiến y không bận tâm.

Hầu Khôn lạnh lùng, nói:

- Còn không mau biến đi?

Quân thiếu gia vô cùng tức giận, nói:

- Tôi và cô ta là bạn, xem ra ông không quản lý được rồi.

- Tôi không phải là bạn của y, y uy hiếp tôi.

Tiểu Tuyết sắc mặt tái nhợt, nói.

Hầu Khôn bèn nói:

- Vậy à, không ngờ dám uy hiếp sự an toàn của người ta, thằng này gan thật.

- Hừ, ông có bằng chứng gì?

Mặc dù Quân thiếu gia kiêng dè Hầu Khôn nhưng không lùi bước, trong mắt y lóe lên tia nhìn căm giận, nhìn Tiểu Tuyết rồi nói:

- Ta sẽ còn tìm tới cô nữa.

Nói xong, y nhìn Hầu Khôn bằng ánh mắt khiêu khích, “hừ” lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Hầu Khôn khinh thường, nói:

- Không biết sống chết.

Mặc kệ tên kia có gia thế ra sao nhưng với tính tình của y thì Hầu Khôn phải tìm cớ khuất phục y, đó là chuyện rất đơn giản.

Ông chủ Phương Như Sơn nói:

- Người anh em này, lúc nãy phải cám ơn cậu, nhưng...cậu không nên lộ ra đơn vị của mình như vậy.

Bộ dạng lo lắng của ông rõ ràng là đang lo cho Hầu Khôn.

Hầu Khôn nghi ngờ, hỏi:

- Sao vậy, có chuyện gì?

Phương Như Sơn nói:

- Lúc nãy tôi xem giấy chứng nhận của cậu, chắc cậu là cảnh sát, nhưng cậu biết cha của Điền Thiếu Quân là ai không? Đó chính là Giám đốc Sở Công an tỉnh, đến lúc đó chỉ sợ công việc của cậu...

Hầu Khôn ngẩn người ra, y cũng không ngờ tên này lại là con trai của Giám đốc Sở Công an tỉnh Điền Vĩnh Ba, Điền Vĩnh Ba là người lãnh đạo trực tiếp của Hầu Khôn, nếu y muốn làm ra chút thành tích ở Sở Công an, nhưng nếu không nhận được sự ủng hộ của Điền Vĩnh Ba thì khó khăn hơn rất nhiều.

Chỉ có điều từ việc tìm hiểu trước mắt mà thấy, Điền Vĩnh Ba giống như người làm việc thực sự, chỉ là không biết đứa con trai này có ảnh hưởng bao nhiêu đối với ông.

- Ôi...

Phương Như Sơn thở dài, ông vẫn cho rằng việc Hầu Khôn ngẩn người là do lo lắng mình đã đắc tội với Điền Thiếu Quân.

- Người anh em, trong thời gian này phải cẩn thận, Điền Thiếu Quân không dễ chọc đến, nó nhất định sẽ ghi nhớ mối thù này.

Hầu Khôn khẽ cười, nói:

- Không sao đâu, tên đó vẫn chưa thể làm gì tôi, cha nó là Giám đốc sở, cũng phải biết đạo lý mà.

Mặc dù nói có thực lực mới có đạo lý nhưng sau lưng Hầu Khôn còn có Hàn Đông nâng đỡ, y mới không sợ Điền Vĩnh Ba, chỉ cần y làm chuyện ngay thẳng, cứ coi như Hàn Đông cũng không ra tay đi thì Điền Vĩnh Ba cũng không dám đối phó y một cách lộ liễu, dù sao Điền Vĩnh Ba cũng biết kẻ chống lưng cho Hầu Khôn là ai.

- Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.

Tuyết Nhi khom người về phía Hầu Khôn, sau đó nói với Phương Như Sơn:

- Thưa ông chủ, tôi sẽ chơi thêm một bản, sau này không tôi không đến nữa...

Phương Như Sơn gật đầu, lập tức nói bằng giọng lo lắng:

- Tên Điền Thiếu Quân đó đến trường làm phiền cô thì sao?

Tuyết Nhi hoảng hốt, rồi cắn răng, nói:

- Không xong, chắc tôi phải chuyển trường.

Xem ra cô gái này thật sự sợ tên Điền Thiếu Quân, phải chuyển cả trường, Hầu Khôn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô càng cảm thấy tên thiếu gia đó thật đáng ghét, nói.:

- Nếu nó còn quấy rầy cô, cô có thể báo công an, yên tâm đi, dù nó là con trai của Giám đốc Sở Công an tỉnh thì cũng không thể muốn gì được nấy.

Ánh mắt Tuyết Nhi lộ ra niềm vui, ngẩng đầu nhìn Hầu Khôn, lại có chút nghi ngờ.

Ngược lại, đôi mắt của Phương Như Sơn bỗng sáng lên.

Hầu Khôn cười thản nhiên, sau đó xoay người trở về.

Phương Như Sơn thấy vậy bèn gật đầu nói với Tuyết Nhi:

- Cô cứ đàn đi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách cho cô.

Tuyết Nhi mím môi gật đầu, rồi ngồi xuống, giơ cánh tay ngọc ngà lên, âm thanh tao nhã bỗng vang lên, mang đến sự yên tĩnh cho tâm hồn mọi người.

- Anh hùng của chúng ta đã trở lại.

Trịnh Đồng cười ha ha nhìn Hầu Khôn.

Hầu Khôn ngồi xuống, nói:

- Anh hùng chó gì chứ, các anh biết tên đó là ai không?

- Bất quá là con ông cháu cha thôi.

Trịnh Đồng cười lạnh, nói, lúc nãy y thấy thái độ của ông chủ Phương Như Sơn đối với tên Điền Thiếu Quân kia, cũng đoán ra được tên đó có gia thế, thế lực, nếu không Phương Như Sơn sẽ không khách sáo như vậy.

Hầu Khôn nói:

- Cha nó là người trực tiếp lãnh đạo tôi.

- Không ngờ là con trai của Điền Vĩnh Ba!

Trịnh Đồng ngây người, nói.

- Hay thật đấy, đắc tội với con trai của cấp trên mình, sau này anh khó sống rồi.

Hầu Khôn bỉu môi, nói:

- Tôi không sợ, có Hàn Đông chống lưng, đừng nói là đắc tội với con trai, coi như đắc tội với cha nó, tôi chẳng có gì phải sợ cả.

Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Chuyện của mình thì mình phải tự giải quyết.

Hầu Khôn há hốc mồm, nói:

- Không phải chứ, lúc nãy anh kêu tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không thì làm sao tôi lại đắc tội với thằng đó được, nếu thật sự xảy ra chuyện thì anh phải nói giúp tôi.

Y cũng biết Hàn Đông không thể mặc kệ y, chỉ là theo tích cách của y thích nói đùa mà thôi.

Tuyết Nhi lại đàn thêm một bài, rồi đứng lên rời khỏi.

Phương Như Sơn tươi cười đi về phía bàn Hàn Đông, mời một điếu thuốc rồi ngồi xuống, trước tiên là bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của Hầu Khôn, sau đó lại lo lắng cho hoàn cảnh của Hầu Khôn.

Đồng thời lời nói của ông giống như đang thăm dò thân phận của Hầu Khôn.

Do sau khi Hầu Khôn biết được thân phận của Điền Thiếu Quân, nhưng lại không lo lắng chút nào, cho nên Phương Như Sơn cảm thấy người này chắc hẳn không phải là tên cảnh sát bình thường, ít nhất cũng có chỗ dựa, bằng không làm sao có thể phớt lờ con trai của Giám đốc Sở Công an như vậy được.

Hầu Khôn không cần phải tiết lộ thân phận cụ thể của mình, mà nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình cụ thể, thì ra Tuyết Nhi tên thật là Giang Hiểu Tuyết, là sinh viên năm thứ ba Học viện nghệ thuật Đại học Giang Việt, tới đây để làm thêm kiếm tiền, không ngờ bị Điền Thiếu Quân quấy rầy, mới đầu Điền Thiếu Quân còn giả bộ lịch sự, nhưng sau khi bị Giang Hiểu Tuyết từ chối mấy lần, y liền lòi ra bản chất thật sự của mình. Tên này đã làm ra không ít chuyện xấu, do có cha hắn nên chưa xảy ra chuyện gì, cô gái nông dân tên Giang Hiểu Tuyết này vốn yếu thế, còn Phương Như Sơn cũng chỉ là một người làm ăn, cũng không thể đối chọi với Điền Thiếu Quân.

- Quả thật đã làm mất mặt cha nó.

Hàn Đông nói, quay đầu lại nói với Hầu Khôn:

- Tôi thấy anh có thể tìm cơ hội nói chuyện với Điền Vĩnh Ba về chuyện này, tôi không tin Điền Vĩnh Ba không thể quản lý được con trai mình, nếu ông ta còn dung túng, bao che thì đó sẽ là một chuyện khác.

Tuy giọng điệu của Hàn Đông rất bình thản nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.

Phương Như Sơn nhìn vào ánh mắt của Hàn Đông, hiểu thêm một chút về hắn.

- Ha ha, có anh ra tay, nhất định là không chuyện gì.

Hầu Khôn cười ha hả, nói.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.